Tân Hôn

Chương 21




“Cẩm Thành thiếu gia…”

Lý Cẩm Thành không biết nên hình dung cảm nhận lúc này của cậu như thế nào.

Bên cạnh có người muốn hại cậu, hơn nữa người này có thể đã động thủ, nhưng bởi vì biết được điều này, khiến cho cậu hiểu được mình không có giống người mẹ đã qua đời bị chứng bệnh thần kinh uất ức.

Lý Cẩm Thành suy nghĩ rất nhiều chuyện nhưng đối mặt với hai người kia thì cậu lại làm vẻ mặt như bình thường, nói: “Tôi không sao, trong khoảng thời gian này phiền toái các chị, đúng rồi, tôi nên xưng hô với các chị như thế nào?”

“Tôi họ Lâm, nhưng bình thường mọi người gọi tôi là Thường tẩu.”

“Tôi họ Ngụy.”

Lễ phép chào hai người họ một tiếng, Lý Cẩm Thành còn nói: “Các chị cứ làm việc tôi về phòng trước.”

“Cẩm Thành thiếu gia, có cần tôi giúp cậu kêu bác sĩ?”

Sau khi nghe có người hỏi mình, Lý Cẩm Thành cũng không quay đầu lại, chỉ nói: “Không cần!”

Trên người có làn khói đen chính là người đàn bà họ Ngụy kia, khoảng chừng năm mươi tuổi, lời nói nghiêm túc nhưng giọng nói của bà là giọng mũi nên nghe qua hơi có vẻ hà khắc.

Lý Cẩm Thành và người phụ nữ này chỉ có thể dùng từ vốn không quen biết để hình dung, hơn nữa lấy thân phận của bà, phía sau màn nhất định có một người chủ mưu.

Nghĩ đến trên người cũng bao phủ một làn khói đen là cô của Hà Chấn Hiên, nằm ở trên giường Lý Cẩm Thành lại nhắn một tin nhắn cho thám tử lúc trước từng hợp tác với cậu.

Hà Chấn Hiên về đến nhà đúng lúc Lý Cẩm Thành đang nằm ngủ thấy ác mộng.

Bởi vì cậu bình thường tính cách quá mức nội liễm, nên cho dù gặp ác mộng, cậu cũng chỉ nhăn mặt nhíu mi hai bàn tay nắm chặc, mới nhìn vào cũng không thấy khác thường.

Hà Chấn Hiên lau đi mồ hôi trên trán cậu, nắm tay nhỏ giọng đánh thức cậu.

Lời nói của Hà Chấn Hiên làm cậu lập tức thanh tỉnh, Lý Cẩm Thành cũng đã vô ý thức đem hai tay của mình buông ra.

“Ăn cơm xong chưa?”

“À, Thường tẩu đã cho em ăn cháo.”

Hà Chấn Hiên gật đầu, còn nói: “Anh bây giờ sẽ đưa em đi bệnh viện xem bệnh?”

Lý Cẩm Thành lần này nói bệnh liền bệnh, ngay từ đầu nói mình tinh thần không được tốt,toàn thân vô lực, bây giờ Hà Chấn Hiên lại phát hiện cậu đã gầy không ít. Nghĩ đến trong khoảng thời gian này mình vì công tác đối với cậu chiếu cố không chu đáo nên lo lắng cùng đau lòng sắc mặt có chút khó chịu. Hà Chấn Hiên đứng dậy nhanh chóng gọi điện thoại cho trợ lý của mình chuẩn bị.

“Chấn Hiên, em cảm giác tốt hơn nhiều, không cần gọi điện thoại cho những người khác.”

Thấy cậu kéo cánh tay của mình, Hà Chấn Hiên có chút bất đắc dĩ nhìn cậu, nói: “Em toàn khách khí với anh?”

Trên cao nhìn xuống Hà Chấn Hiên có chút tức giận, Lý Cẩm Thành nén cười, nói: “Là thật tốt hơn nhiều.”

Cậu hoài nghi cô của Hà Chấn Hiên, nhưng chưa có điều tra rõ chuyện này, cậu không nghĩ tùy ý vu oan người khác, cũng không muốn ở phía sau làm Hà Chấn Hiên thêm phiền.

Buổi sáng ngày hôm sau đi bệnh viện, Lý Cẩm Thành trước hết gọi cho Thiệu Thúc một cú điện thoại, nói mình mấy ngày nay không thoải mái, cần tĩnh dưỡng, bảo ông tạm thời không cần phái người lại nhà quét tước vệ sinh.

“Cẩm Thành thiếu gia, bệnh nghiêm trọng lắm sao? Có muốn tôi nói cho lão thái gia?”

Thiệu Thúc trong giọng nói lộ ra lo lắng, Lý Cẩm Thành cười lắc đầu, nói: “Không cần, chỉ là cảm mạo phát sốt bình thường mà thôi.”

Tới bệnh viện, bác sĩ nói với Lý Cẩm Thành phải kiểm tra máu thường quy.

Lúc trước kỳ thật bác sĩ có đề nghị cậu đi kiểm tra, nhưng khi đó Lý Cẩm Thành ngại phiền toái, lại thấy mình bệnh không nghiêm trọng lắm nên cũng không đi.

Kiểm tra rồi ở bên ngoài ăn cơm xong, thậm chí mua chai nước tinh khiết lớn uống hết, Lý Cẩm Thành mới tự mình lái xe về nhà.

Buổi chiều, Lý Cẩm Thành nghe thấy tiếng chuông cửa, cậu rất nhanh chạy đi mở cửa.

Đứng ở ngoài cửa chính là hai người thám tử tư giả làm công nhân, đội nón che một phần gương mặt, biểu tình trên mặt rất bình tĩnh, đợi cho Lý Cẩm Thành thấy rõ diện mạo một người trong đó cậu liền không khỏi sửng sờ, nói:”Nhậm Vũ Kiều, tại sao là cậu?”

“Hai người quen nhau à? Anh ấy là thám tử số một và là chủ của chúng tôi!”

Văn phòng Thám tử tư này tên gọi là Tống Hòa Kiều, chắc là tên do người này chọn lựa.

Còn có lần trước cậu ta thấy mình thì có thái độ khác thường, Lý Cẩm Thành nghĩ cũng khó trách.

“Chúng ta có thể đi vào sao?”

Nhậm Vũ Kiều thoạt nhìn thái độ rất bình thường, Lý Cẩm Thành chỉ phải nghiêng người cho bọn họ đi vào.

Người này đã biết được hết mọi chuyện của mình trong nháy mắt, Lý Cẩm Thành có cảm giác bị cởi hết quần áo đứng ở trước mặt cậu ta thật là khó chịu. Chỉ vì mình là thầy giáo của em cậu ta nên tự xem mình là trưởng bối lại gặp nhau trong hoàn cảnh này nên cảm thấy khó xử.

Nhậm Vũ Kiều hiển nhiên không nghĩ nhiều như vậy, cùng Lý Cẩm Thành đơn giản lên tiếng chào hỏi, sau đó bắt đầu mang theo dáng vẻ công nhân phi thường nhiệt tình hoạt bát ở trong phòng trang bị cameras.

Lý Cẩm Thành hoài nghi người hầu họ Ngụy đã kê đơn hãm hại mình, hơn nữa sẽ dùng phương thức thần không biết quỷ không hay, nghĩ đến chỉ có thể thông qua ẩm thực hoặc tắm rửa mới có thể tiếp xúc đến thân thể làn da của mình mà làm gì đó. Bởi vậy dựa theo chỉ thị của cậu, phòng bếp cùng phòng tắm trang bị cameras so với phòng của cậu nhiều hơn một ít.

Hơn một giờ sau cameras được trang bị xong, cùng cậu nói một chút việc cần phải chú ý, Nhậm Vũ Kiều lại mang theo dáng vẻ là công nhân chuyên nghiệp rời đi.

Lý Cẩm Thành ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, cảm thấy người này tính cách không giống người thường.

Lãnh đạm, ít lời bất cứ chuyện gì cũng không thể làm cậu ta chú ý hứng thú.

Lý Cẩm Thành lúc trước vẫn luôn liên hệ với thám tử Joker cậu không nói gì lắc đầu, Nhậm Vũ Kiều hẳn chính là thám tử có biệt danh Joker kia.

—-

Ngày hôm sau buổi sáng, Lý Cẩm Thành đi lấy kết quả báo cáo xét nghiệm máu thường quy của mình.

“Trong máu của cậu có a-xít clo-hy-đríc phất tây đinh…”

“Đó là cái gì?”

Bác sĩ có chút kỳ quái nhìn cậu một cái, nói “Là thuốc chống trầm cảm.”

“Người bình thường uống sẽ như thế nào?”

“Liên tục sẽ xuất hiện ảo giác…”

“Cám ơn.”

Bác sĩ nói còn chưa dứt lời Lý Cẩm Thành đã đi ra khỏi văn phòng.

Hình như mỗi người đều cho là mình thực dễ bị khi dễ, Lý Cẩm Thành mặt không chút thay đổi xé nát tờ báo cáo xét nghiệm trong tay bỏ vào thùng rác trước mặt.