Tân Hôn

Chương 20




“Tôi là giáo viên chủ nhiệm lớp của Vũ Sâm tên Lý Cẩm Thành, người nhà không có tới đón đón em ấy, em ấy lại bị cảm mạo, cho nên tôi đưa em ấy về nhà.”

“Vũ Sâm bị cảm?”

Thấy Lý Cẩm Thành gật đầu, anh của Nhậm Vũ Sâm nói: “Tôi đi xem nó một chút.”

Lý Cẩm Thành nhìn bóng lưng của cậu ta, cảm thấy cậu ấy rất quan tâm em của mình.

Đem thức ăn của mình vừa nấu xong bày ra, Lý Cẩm Thành mới đi vào phòng ngủ của Nhậm Vũ Sâm.

Nhậm Vũ Sâm lúc này đã thanh tỉnh, ngồi ở trong lòng của anh trai, còn anh bé đang để tay lên trán của bé. Không biết có phải là chung quanh quá mức im lặng cho nên Lý Cẩm Thành cảm thấy bọn họ làm cho người khác có cảm giác họ sống nương tựa lẫn nhau.

“Thầy!”

Có lẽ là vì anh của mình đã trở lại, có cảm giác an toàn nên tinh thần của Nhậm Vũ Sâm thoạt nhìn đã khá nhiều.

Lý Cẩm Thành cười nhẹ đi qua, cậu thấy nhiệt độ cơ thể của bé đã khôi phục bình thường, cậu mới ở bên giường ngồi xổm xuống, nói: “Thầy ở phòng bếp nấu cho em một ít cháo, nếu em đói bụng có thể ăn một chút?”

Nhậm Vũ Sâm không muốn ăn, nghe Lý Cẩm Thành nói như vậy, bé chu cái miệng biểu đạt mình không vui.

“Thầy làm cá Tây hồ sốt dấm chua, sườn ram, rau chân vịt xào, ăn cùng với cháo mới nấu, nhất định sẽ ăn thật ngon.”

“Thật vậy chăng?”

“Đương nhiên là thật sự, còn có, chờ em ăn xong, em cũng sẽ hết cảm mạo cho coi.”

Thấy cậu bé rốt cục lộ ra vẻ mặt xiêu lòng, Lý Cẩm Thành đứng dậy, nhìn anh của bé nói: “Tôi đi trước.”

Nghĩ một lát, cậu nói thêm: “Vừa mới dùng phòng bếp của nhà cậu…”

“Không, là chúng em làm phiền anh.”

Thấp giọng an ủi Nhậm Vũ Sâm vài câu, anh của bé mới tiễn Lý Cẩm Thành ra về.

“Người giúp việc và lái xe trong nhà là vợ chồng, hôm nay con của bọn họ bị bệnh, đã xin em nghĩ phép em định đi đón Vũ Sâm, nhưng có việc chậm trễ, cho nên…”

Biết cậu ta đang tự trách mình, Lý Cẩm Thành quay đầu lại, nói: “Cậu còn chưa có nói cho tôi biết tên của cậu.”

“Nhậm Vũ Kiều.”

Nhậm Vũ Kiều làm người ta có cảm giác trong lời nói có vẻ không thân thiện, Lý Cẩm Thành cười cười, nói: “Tôi là thầy của em ấy, đây là cũng là bổn phận của tôi.”

Khi về đến nhà, Hà Chấn Hiên vẫn chưa trở về, Lý Cẩm Thành hơi mệt, nấu bát mì ăn xong cậu ngồi phịch ở trên ghế sofa xem tv.

Trường học của cậu cuộc thi lớn nhỏ liên tiếp, cuộc thi như vậy nhằm vào học sinh, cũng bao gồm cả giáo viên.

Giống như Lý Cẩm Thành Hà Chấn Hiên cũng rất bận rộn đang nghe điện thoại và xem văn kiện bày trong thư phòng. Lý Cẩm Thành biết Vinh Thịnh gần đây cố ý thu mua một công ty Âu Châu chuyên cung cấp khí thiên nhiên.

Chuyện như vậy cậu cũng không hiểu được, lại không có hứng thú, bởi vậy từ đầu cậu cũng không quan tâm.

Cậu chỉ biết là Hà Chấn Hiên bề bộn nhiều việc, vì việc này mà bận rộn đến ba tháng.

Khi Hà Chấn Hiên về đến nhà, Lý Cẩm Thành đã buồn ngủ.

Thấy cậu nằm ở trên ghế sofa, Hà Chấn Hiên trước tiên ở trán cậu khẽ hôn một cái, theo sau mới hỏi cậu: “Đêm nay ngủ ở phòng anh được không?”

Lúc này Lý Cẩm Thành đã không có tinh lực ứng phó với anh, nên Hà Chấn Hiên tự chủ trương ôm cậu lên lầu.

Tiếp xúc với Hà Chấn Hiên thời gian dài cậu mới thấy anh bắt đầu bộc lộ ra một mặt ít ai biết. Đó chính là tính cách rất trẻ con thích làm nũng, mỗi lần đạt tới mục đích sẽ trở nên rất vui vẻ.

Nhưng Hà Chấn Hiên che giấu rất tốt cảm xúc này, bởi vậy ở trong lòng Lý Cẩm Thành anh kỳ thật có điểm rất đáng yêu.

Đem cậu ôm đến trên giường, Hà Chấn Hiên cũng không làm gì.

Tuy rằng anh cao hơn cậu, lại cường tráng hơn, nhưng Lý Cẩm Thành thân cao gần một mét tám nên khi Hà Chấn Hiên đưa cậu ôm đến trên giường thì vẫn có chút cố hết sức.

Nghe anh thở hồng hộc, Lý Cẩm Thành thấy buồn cười, nhưng thấy anh rất mệt, nên cũng chỉ ở trong lòng cười to.

Lý Cẩm Thành giờ phút này giống như ở trạng thái bán hôn mê, rõ ràng biết chung quanh phát sinh chuyện gì, nhưng cậu vô luận như thế nào cũng không mở ra được hai mắt.

Cậu nghe cửa phòng tắm bị đóng lại sau đó lại mở ra. Bên giường bỗng lún xuống, không bao lâu cậu bị Hà Chấn Hiên ôm vào trong ngực, chóp mũi một cỗ ấm áp xen lẫn mùi hương thoang thoảng.

Trong lòng tràn ngập một cảm giác thỏa mãn lẫn an toàn, Lý Cẩm Thành tiến lại gần anh hơn, cuối cùng bình yên đi vào giấc ngủ.

Cuối tháng mười hai, công việc của Lý Cẩm Thành bên Tống Lưu Bạch hoàn toàn chấm dứt.

Tuy rằng cậu bình thường cũng ít giao tiếp, nhưng khi công việc chấm dứt Tống Lưu Bạch vẫn nhiệt tình mời mọi người ăn một bữa cơm.

Trong những người đó chỉ có Lý Cẩm Thành biết làm thơ Đường và văn khúc đời Tống, bởi vậy Tống Lưu Bạch đối với cậu càng thêm quan tâm.

Ông ta muốn cho Lý Cẩm Thành tiếp tục đàoy tạo sâu, về sau có thể trở thành đồng sự tốt nhất của mình.

Lý Cẩm Thành trước kia cũng có ý nghĩ như vậy, nhưng nghĩ đến lớp học những học sinh kia, cậu vẫn chưa quyết định dứt khoát.

Bởi vì lúc trước xảy ra nhiều việc nên Lý Cẩm Thành lãnh lương ít hơn dự tính một ít, nhưng dù vậy cậu vẫn mua cho Hà Chấn Hiên mua một cái cravat rất đẹp.

“Đã bên nhau lâu như vậy, vì sao đến bây giờ mới tặng quà cho anh?”

Lúc nói chuyện Hà Chấn Hiên ôm Lý Cẩm Thành, hơi thở nóng hổi phả bên lỗ tai của cậu.

Lý Cẩm Thành thấy vành tai và tóc mai của hai người chạm vào nhau trên mặt cũng nóng dần, một lát sau cậu mới ra vẻ trấn định nói: “Lúc trước với bây giờ không giống nhau.”

“Cám ơn.”

Hà Chấn Hiên ngữ khí nghe thực chân thành, sau đó anh không nói gì thêm chỉ là càng dùng sức ôm chặt Lý Cẩm Thành.

Trong TV vẫn phát tin tức như thường lệ, đợi đến lúc Lý Cẩm Thành giật mình phát hiện, thì cậu đã cùng Hà Chấn Hiên ôm ấp thân mật lẫn nhau.

Lễ Giáng Sinh sắp đến, Lý Cẩm Thành nghĩ sẽ đi học làm gà tây, nhưng Hà Chấn Hiên lại nói cho cậu biết ngày hôm đó bọn họ phải cùng người nhà sum hợp với nhau.

Hà Tông Đồng rất muốn giữ gìn tình cảm gia đình thân thiết, nên vào cuối tuần dù cho bận rộn chuyện gì ông đều yêu cầu tất cả những thành viên trong nhà nhất định phải về nhà ăn cơm một lần.

Lúc đầu Lý Cẩm Thành cho là lần này chỉ có người trong nhà, nhưng khi cậu cùng Hà Chấn Hiên tới nơi mới phát hiện nơi đó vô cùng náo nhiệt, không khí ngày hội cũng sôi động hơn.

Nhà của họ nằm ở lưng chừng núi trong khu nhà cao cấp. Kiến trúc đều sử dụng đa phần là sắt thép nên nhìn bên ngoài đình viện có vẻ thâm trầm lạnh lùng. Bây giờ tụ tụ tập náo nhiệt khiến nơi này rốt cục có một chút nhân khí.

Đứng ở đại sảnh đều là các thành viên và bạn bè của Hà gia, trong đó có em họ của Hà Chấn Hiên cùng với bạn nhỏ của Hà Hạo Nhân là Vi Thậm.

Lý Cẩm Thành thích bầu không khí như vậy, nhưng khi cậu thấy cô của Hà Chấn Hiên, tâm tình của cậu có chút phức tạp.

Trên người của cô ta làn khói đen bao phủ càng nhiều, trải qua những hiểu biết lần trước Lý Cẩm Thành biết được, cô của Hà Chấn Hiên chắc chắn là càng ngày càng chán ghét mình.

Nhưng mà cậu cũng không biết mình đã làm gì đắc tội với bà ta.

Buổi tối cùng Hà Chấn Hiên trở về, Lý Cẩm Thành lơ đãng hỏi một câu: “Cô của anh tính tình vẫn luôn như vậy sao?”

Hình như mỗi người cũng đã quen nhìn cô như vậy, Hà Chấn Hiên không cho là đúng, nói: “Anh sau khi tốt nghiệp tiểu học đã bị ông nội đưa ra ngoại quốc, cùng cô tiếp xúc thời gian cũng không nhiều… Nhưng ở trong trí nhớ của anh, cô vẫn luôn như vậy.”

Lý Cẩm Thành không thể cùng anh nói là mình có thể thấy khói đen, nên khi nghe được anh nói như vậy, cậu cũng không nói gì thêm.

Lễ Giáng Sinh qua đi, Lý Cẩm Thành bắt đầu cảm thấy được thân thể của chính mình có chút không thoải mái, cụ thể là gì của không thể nói rõ, chỉ cảm thấy cả người vô lực.

Đi bệnh viện xem qua vài lần, bác sĩ chẩn đoán là sức đề kháng của cậu kém, cho một ít thuốc bổ, lại khuyên cậu chú ý vấn đề ăn uống cùng với cuộc sống làm việc và nghỉ ngơi.

Lý Cẩm Thành nghe lời dặn của bác sĩ, nhưng lại không đến một tuần, cậu bắt đầu xuất hiện ảo giác.

Ngày đó cậu đi xuống lầu mua đồ, mới vừa bước vào thang máy, cậu cảm thấy đứng ở nơi đó có một bà cụ có chút kỳ quái.

Trên đầu bà ta đội cái nón nhung màu đỏ, mặc một cái áo bông đã cũ, trong tay cầm một cây gậy, Lý Cẩm Thành tùy ý nhìn bà ta một cái, nhưng lúc sau cũng không dám nhìn thẳng vào bà.

Bởi vì trong tiềm thức, cậu cảm thấy được người kia là giả, nói một cách khác, đó chỉ là ảo ảnh.

Mua đồ xong cậu vẫn luôn cảm thấy vẻ mặt quỷ dị của bà cụ chăm chú nhìn mình, khi bước vào thang máy về nhà Hà Chấn Hiên chỉ có mười hai tầng lầu, từ trên xuống dưới, ngắn ngủn hơn mười giây đồng hồ mà Lý Cẩm Thành cơ hồ bị một loại áp lực không khí bức điên.

Nghĩ đến chính mình trùng sinh, mẹ từng bị chứng sản hậu uất ức, ngày hôm sau, Lý Cẩm Thành phải cố nén sợ hãi trong lòng lòng đi khám tâm lý bác sĩ.

Tâm lý bác sĩ rất chuyên nghiệp bộ dáng không sợ hãi, chỉ nói Lý Cẩm Thành bởi vì tinh thần áp lực trong cuộc sống quá lớn nên bị như vậy.

Nhưng Lý Cẩm Thành biết là mình không có áp lực, công tác thuận lợi, tình yêu ngọt ngào, cậu thấy trong cuộc sống của mình không chổ nào không như ý,

—-

Về đến nhà, Lý Cẩm Thành vẫn không lấy lại được tinh thần, cho đến khi cậu nghe thấy bên trong gian phòng có tiếng động, cậu mới nhớ tới lúc này trong nhà có người giúp việc đang quét tước làm vệ sinh.

Bởi vì cậu cùng Hà Chấn Hiên đều không thích thấy người lạ trong nhà, nên hai người giúp việc thừa dịp họ đi làm mới đến đây.

Vì không nghĩ tới Lý Cẩm Thành lại đột nhiên về nhà, nghe thấy tiếng đóng cửa, hai người giúp việc đi ra nhìn xem.

“Cậu Cẩm Thành, cậu tại sao trở về? Thân thể không thoải mái sao?”

Hai người giúp việc này là do chú Thiệu phái tới, lúc trước làm việc tại Hà gia, bởi vậy các cô cũng học chú Thiệu kêu cậu là cậu chủ.

Lý Cẩm Thành đang chuẩn bị cùng các cô chào hỏi, nhưng trong một giây, cậu liền cảm thấy cả người lạnh lẽo.

Hai người giúp việc kia, trên người cũng bao phủ một vòng khói đen.