Tan Học Tớ Sẽ Chờ Cậu

Chương 16




Hai ngày thi giữa kỳ thoáng qua nhanh như cơn gió, thứ sáu sau khi thi xong môn cuối cùng, Đường Á Nam mới nói cho đám người Cù Duệ biết chuyện mình sắp phải đi.

Bàn tay đang thu dọn sách vở của Cù Duệ khẽ run, ngẩng đầu lên, không thể tin hỏi: “Nhanh vậy à?”

Đường Á Nam “ừm” một tiếng, gật đầu nói: “Hôm trước cô Lâm đã nói với tôi rồi, vốn muốn nói cho mọi người biết sớm một chút, lại sợ ảnh hưởng đến tinh thần thi thố của các cậu, nên mới ỉm đến giờ, mọi người sẽ không trách tôi đấy chứ?”

Bọn họ đã sớm biết chuyện cô điền đơn xin thỉnh giảng, chưa nói tới trách hay không trách, chỉ là dù đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, nhưng vừa nghe cô nói vậy, vẫn cảm thấy rất đột ngột.

Tôn Nhân Nhân không nỡ, lên tiếng hỏi: “Nam nam, cậu thật sự phải đi à?”
“Ừm, tớ phải đi rồi.” Đường Á Nam lại khẳng định lần nữa.

Trong lớp lần lượt có bạn học nghe nói đến chuyện cô muốn đến trường THPT số một dự thính, có người hâm mộ, cũng có người đồng tình.

Càng có nhiều người cùng vây đến, cậu một câu tôi một lời mồm năm miệng mười mà dặn dò nhắn nhủ.

“Chị Nam, sau khi chị đi rồi không được quên bọn em đâu đấy!”

“Đúng vậy, mặc dù chị đến trường số một, nhưng chị vẫn là chị Nam của bọn em, nếu học bên đó không vui, chúng em lúc nào cũng hoan nghênh chị trở về.”

“Chị Nam, nếu chị đến bên đó dự thính: “học tịch” hẳn là vẫn ở trường học chúng ta đúng không?”

Đường Á Nam nhìn bọn họ, cười nói: “Đúng vậy, học tịch của tôi vẫn ở THPT số hai, nên tuy sau này không thể cùng học với mọi người nữa, nhưng tôi vẫn là học sinh trường số hai, lúc nào thi tôi vẫn sẽ trở về. Cảm ơn mọi người, mọi người cứ yên tâm, tôi sẽ không quên mọi người đâu.”
Thật vất vả đám người mới tan ra, Cù Duệ và Đường Á Nam cùng nhau đi ra khỏi phòng học: “Chị Nam, Chu Hạo biết chuyện chị muốn đến bên đó học không?”

Đường Á Nam lắc đầu: “Không biết.”

“Chẳng lẽ chị không nói cho cậu ta à?” Cù Duệ vô cùng kinh ngạc, dựa theo trình độ cô đến bên đó tìm Chu Hạo tới tấp, đáng lẽ ra Chu Hạo phải biết chứ.

“Nói cho cậu ấy làm gì?” Đường Á Nam cười khẽ: “Như vậy làm gì còn gì kinh ngạc bất ngờ nữa chứ, chẳng thú vị tí nào.”

Cù Duệ : “...”

***

Thứ hai, Lâm Văn và Đường Á Nam đã hẹn 7 giờ rưỡi gặp nhau ở cổng trường THPT số một.

Bởi vì sẽ không đến trường số hai học nữa, mấy ngày trước cô cũng thôi việc ở tiệm bánh bao rồi, khó có được ngày không phải dậy quá sớm, Đường Á Nam ngủ thẳng đến 7 giờ, mãi đến khi đồng hồ báo thức vang lên mới từ từ tỉnh dậy.
Nghĩ đến hôm nay là ngày đầu tiên đến trường số một báo danh, cô lập tức nhảy dựng lên ở trên giường, chỉ tốn chưa đến mười phút đã thay quần áo rửa mặt xong xuôi, đeo cặp sách lên, tiện tay cầm một hộp sữa bò rồi ra ngoài.

Lúc đến cổng trường THPT số một vẫn còn 5 phút nữa mới đến 7 rưỡi.

Bên này 7 giờ 10 phút bắt đầu vào tiết tự học buổi sáng, phần lớn học sinh chưa đến 7 giờ đã đến trường rồi, lúc này trong trường học im ắng yên tĩnh, cổng trường cũng gần như không còn học sinh đi lại.

Chờ Lâm Văn tới, hai người nói lý do đến với bảo vệ ở cổng, rồi lập tức đến thẳng văn phòng quản lý của khối 11.

Giáo viên chủ nhiệm lớp 3 tên là Chu Mai, là một giáo viên nữ khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi.

Bà nhìn phiếu điểm thi giữa kỳ lần này của Đường Á Nam mà Lâm Văn mang đến, gật gật đầu ra chiều rất vừa lòng: “Thành tích của em như vậy, ở trường chúng ta gần như có thể lọt vào TOP 30 của khối.”
Điểm đầu vào lớp 10 của trường số hai xếp dưới trường số một, hầu như cứ 10 người học ở trường số hai thì có tám - chín người không bằng học sinh trường bên này, mà thành tích của Đường Á Nam lại có thể so sánh với học sinh mũi nhọn của trường bà, nghĩ đến trường bên kia cũng có học sinh có thành tích tốt như vậy, đúng là khiến Chu Mai bất ngờ.

Xem qua thành tích của Đường Á Nam, Chu Mai giới thiệu đơn giản cho cô biết về tình hình của trường số một và lớp 3.

Thấy cách thời gian lớp tự học buổi sáng kết thúc không còn lâu nữa, bà ý bảo Đường Á Nam đi theo bà: “Bây giờ cô sẽ đưa em đến phòng học, à đúng rồi, lúc trước cô nghe cô Lâm của em nói là em chủ động yêu cầu đến lớp của cô à?”

“Đúng vậy, thưa cô.” Đường Á Nam trước sau vẫn duy trì khoảng cách nửa bước chân sau bà.
“Lý do là gì thế?”

“Bởi vì ở lớp 3 có người em quen ạ, cùng học với bọn họ, em có thể thích ứng với không khí học tập của trường THPT số một nhanh hơn.”

Câu trả lời của cô coi như ổn, chỉ là Chu Mai tò mò: “Em đã quen ai trong đó?”

Đường Á Nam hơi mím môi, nói đúng sự thật: “Mấy người Chu Hạo và Quý Lâm.”

Nghe được tên của Chu Hạo, Chu Mai đột nhiên dừng bước.

Tuần trước trên Tieba của trường có bài post khiến học sinh ồn ào sôi sục, tuy cuối cùng đã bị xóa, nhưng phần lớn học sinh và giáo viên trong trường đều đã thấy, hơn nữa bởi vì chuyện này ồn ào rất lớn, ngay cả lãnh đạo trường cũng từng tìm bà tìm hiểu.

Nhớ tới có người công bố bạn nữ đứng cùng Chu Hạo là người trường THPT số hai, Chu Mai lại nhìn Đường Á Nam lần nữa, càng nhìn càng cảm thấy Đường Á Nam vô cùng giống bạn nữ trong tấm ảnh kia.
“Bạn học Đường Á Nam, cô có vấn đề muốn hỏi em.”

Chu Mai đột nhiên không đi nữa, Đường Á Nam cũng chỉ có thể dừng lại theo, cô khách sáo nói: “Cô cứ hỏi ạ.”

“Là thế này, một tuần trước kỳ thi giữa kỳ, trên Tieba trường chúng ta có người đăng một tấm ảnh, là ảnh Chu Hạo đứng nói chuyện với một bạn nữ ở cổng trường sau khi tan học, cô muốn biết, bạn nữ kia có phải em không?”

Đường Á Nam còn tưởng chuyện gì, cô cười nói: “Là em.”

“Vậy em với Chu Hạo… ” Chu Mai muốn nói lại thôi.

“Thưa cô, đến bây giờ em và Chu Hạo vẫn chỉ là bạn bè bình thường thôi. Tối hôm đó là vì vừa lúc em làm thêm ở siêu thị về nhà, đi ngang qua cổng trường THPT số một, trông thấy Chu Hạo từ trong đi ra nên em mới chào hỏi rồi nói mấy câu, không biết bị ai cố tình chụp hình đăng lên Tieba, vì thế mới dẫn đến hiểu lầm.” Đường Á Nam nghiêm túc giải thích.
Chu Mai không chú ý nghe cách cô dùng từ, chỉ nghe được một ít phía sau.

Nhớ tới một ít chuyện liên quan đến Đường Á Nam mà Lâm Văn đã từng nói qua với bà, Chu Mai hỏi: “Cô nghe nói học phí của em đều do em làm thêm kiếm lấy?”

Đường Á Nam gật đầu: “Đúng vậy ạ, mối thứ bảy và chủ nhật hàng tuần em đều đến siêu thị làm thêm, 9 giờ tối tan làm.”

Vẻ mặt của cô ung dung thong thả, không hề có một chút dấu vết nói dối nào.

Chu Mai cuối cùng cũng tin lời cô nói, không hề hoài nghi: “Là cô hiểu lầm em rồi, cô xin lỗi nhé.”

Đường Á Nam cười cười thoải mái: “Không sao đâu thưa cô.”

***

Cùng lúc chuông tan học vang lên, Chu Mai và Đường Á Nam cũng vừa hay đi đến cửa lớp ba.

Trong phòng học có người chạy ra, trông thấy giáo viên chủ nhiệm đứng ở cửa lại lập tức rụt về.
“Vào trong với cô.”

Chu Mai dẫn Đường Á Nam vào trong phòng học, vỗ vỗ bục giảng: “Cả lớp yên lặng một chút, đến đây làm quen bạn mới, bạn ấy là học sinh dự thính mới đến của lớp chúng ta, vốn là học sinh trường THPT số hai.” Bà nói, rồi nhìn về phía Đường Á Nam: “Em tự giới thiệu bản thân một chút đi.”

“Vâng thưa cô.” Đường Á Nam ngoan ngoãn đồng ý, tầm mắt quét một vòng trong phòng học, cuối cùng dừng trên người nào đó ở hàng ghế cuối cùng của phòng học: “Chào mọi người, tôi tên là Đường Á Nam, sau này sẽ trở thành bạn học với mọi người rồi, mong mọi người chỉ bảo nhiều hơn.”

Cô vừa dứt lời, tay của người đang cúi đầu giải đề - Chu Hạo bỗng khựng lại.

Cậu ngước mắt, bất ngờ va phải đáy của một cặp mắt quen thuộc.

“Thành tích của bạn học Đường Á Nam rất tốt, kỳ thi giữa kỳ ở trường THPT số hai lần này kết quả của bạn ấy đứng đầu toàn trường, hy vọng sau này các em có thể hòa thuận sống chung với bạn mới, hỗ trợ lẫn nhau, cùng nhau tiến bộ.”
Chu Mai vừa nói vừa tìm vị trí thích hợp trong lớp học, nhưng bây giờ số bạn nữ trong lớp 3 là số chẵn, chỗ hai người ngồi cùng nhau vừa hay đủ, chỗ trống duy nhất trong lớp học là vị trí bên cạnh Chu Hạo.

Ngay lúc Chu Mai đang tự hỏi phải làm sao bây giờ, Đường Á Nam đã chủ động mở miệng, chỉ vào vị trí trống ở hàng ghế cuối cùng trong lớp, nói cười vui vẻ: “Thưa cô, em muốn ngồi cùng Chu Hạo, có thể không ạ?”

Giọng nói của cô không phải rất lớn, nhưng ở trong lớp học yên tĩnh này cũng đủ khiến học sinh ngồi cuối lớp cũng nghe được rõ ràng.

Lớp học yên lặng vài giây, rồi từ từ có những tiếng nói nho nhỏ.

Quý Lâm chỉ ngồi cách Chu Hạo một lối đi lúc đầu vô cùng khϊếp sợ, nhưng giờ phút này đối với Đường Á Nam, ngoại trừ bội phục vẫn là bội phục.
Một cô gái theo đuổi người ta đến tận lớp học đã làm cậu ta rất kinh ngạc, vậy mà còn dám đứng trước mặt giáo viên chủ nhiệm nói muốn ngồi cùng Chu Hạo, cô đang sợ không ai biết bạn nữ trong ảnh chụp kia là cô đấy à?

Bên này Quý Lâm đang không ngừng làm mặt quỷ với Chu Hạo, trên bục giảng, Chu Mai suy nghĩ lời đề nghị của Đường Á Nam một chút.

Cô là giáo viên chủ nhiệm, hiểu rất rõ tính cách của mỗi học sinh trong lớp. Chu Hạo này, ngày thường không nói nhiều lắm, thành tích cũng bình thường, nhưng được cái khuôn mặt cũng coi như ưa nhìn, bạn nữ trong trường học hoặc to gan lớn mật hoặc âm thầm thích cậu ta không ít, trong lớp này của bà cũng không phải không có. Thẩm Tinh vừa đi, lúc này bà sắp xếp bất kỳ bạn nữ nào ngồi cạnh cậu đều không ổn cho lắm, nên nghĩ tới nghĩ lui, trước mắt xem ra cũng chỉ có cách để Đường Á Nam ngồi cùng bàn với cậu thôi.
Nghĩ kỹ rồi, Chu Mai nói với Đường Á Nam: “Vậy em tạm thời ngồi bên cạnh Chu Hạo đi, sau này xem tình hình rồi lại điều chỉnh chỗ ngồi sau.”

“Em cảm ơn cô.” Đường Á Nam khom lưng với bà.

Chuông vào học vang lên, dưới cái nhìn chăm chú của các bạn trong lớp, Đường Á Nam vác cặp sách đi đến bên cạnh Chu Hạo.

“Bạn học, tớ có thể ngồi ở đây không?”

Lời nói của cô rõ ràng mang theo ý cười, Chu Hạo không chút để ý liếc nhìn cô một cái, lại rũ mắt, không nói chuyện.

Đường Á Nam nháy mắt thu lại nụ cười, bĩu môi, vừa ngồi xuống vừa lầm bầm: “Thật là, sao lại không thèm chào đón tớ một chút chứ.”

***

Thật vất vả chịu đựng đến lúc tan học, giáo viên phụ trách tiết học vừa đi, Quý Lâm nghẹn cả một tiết là người đầu tiên ném sách đi chạy sang, tùy tiện hỏi: “Chị Nam, chị đây là có chuyện gì thế?”
“Cái gì mà có chuyện gì?” Đường Á Nam làm bộ nghe không hiểu.

“Thì là chị như thế nào lại đột nhiên chạy đến trường bên này đó?” Quý Lâm hơi kích động.

Đường Á Nam nghiêng đầu, lãnh đạm nói: “Tôi tới dự thính chứ sao, không phải hồi nãy giáo viên chủ nhiệm đã nói rồi à?”

“Không không không, điều em hỏi không phải cái này, em muốn hỏi là toàn bộ Thanh Thành nhiều trường như vậy, sao chị lại cố tình đến trường em, rồi còn vào lớp em?” Cậu ta cố tình nhấn mạnh mấy chữ cuối.

Quý Lâm cho rằng cậu ta hỏi đã đủ rõ ràng, ai biết Đường Á Nam chỉ cười cười, đáp lại cậu ta ba chữ: “Cậu nói xem?”

Cậu nói?

Quý Lâm vốn không hề liên tưởng đến điều kia, nhưng bị Đường Á Nam nói như vậy, cậu ta giật mình, rồi sau đó không thể tin nổi mà nói: “Chẳng lẽ chị thật sự đến vì muốn theo đuổi A Hạo à?”
Nếu thật sự như vậy, thì cũng quá điên cuồng rồi đó...