Tiểu khu nơi Đường Á Nam ở đã được xây dựng mấy chục năm nên nhìn rất cũ kỹ, con đường không chỉ chật hẹp mà ngay cả đèn đường hầu hết đều đã hỏng. Chỉ có một nhân viên bảo vệ đã lớn tuổi trong phòng bảo vệ của tiểu khu, ngọn đèn sợi đốt chiếu sáng cả căn phòng nhỏ, ông chống tay vào đầu, mí mắt đấu tranh với nhau lúc nhắm lúc mở, rõ ràng đang ngủ gật.
Dọc theo con đường nhỏ tối tăm, Đường Á Nam bước đi chậm rãi, trong tiểu khu này có rất nhiều mèo hoang, cô sợ sẽ có một con đột nhiên nhảy bổ ra từ một góc nào đó.
Cô trời sinh đã hơi sợ hãi đám động vật đầy lông lá này, nhất là vào buổi tối khi nằm trên giường tắt đèn đi, tiếng mèo kêu phát ra từ bên ngoài cửa sổ, đôi khi giống như tiếng trẻ con khóc não nề.
Cũng may là mỗi ngày cô đều về nhà trên con đường này, nên mặc dù bốn phía tối đen như mực, cô cũng sẽ không đi nhầm.
Chỉ cần rẽ thêm một lần ở phía trước là có thể về đến nhà, đột nhiên sau lưng cô vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Nhiều hơn một người, nghe giống như một nhóm người hơn.
Đường Á Nam thấy lạ. Ngay khi cô định quay lại xem chuyện gì đang xảy ra, một nhóm người đột nhiên vây quanh cô.
Bị một chùm sáng mạnh chiếu thẳng vào mặt, Đường Á Nam theo bản năng lấy tay che mắt lại.
"Anh Lôi, đúng là cô ta, là cô gái đã đánh mấy người bọn em ngày hôm đó!"
Phía trước vang lên một giọng nói tức giận. Đường Á Nam cảm thấy giọng nói này có chút quen thuộc. Chính là những tên côn đồ từ trường dạy nghề đã bị cô hạ gục bên ngoài cổng trường THPT số 1.
Cô ngây người liếc nhìn hắn, rồi nhìn sang người đàn ông mà hắn ta gọi là "Anh Lôi" đang đứng bên cạnh.
Có bảy - tám người khác, cô cũng chẳng muốn nhìn.
Đường Á Nam "Ha" một tiếng, giọng nói không chút sợ hãi : "Sao nào, cậu dẫn nhiều người đến đây như vậy, muốn đánh bại tôi à?"
"Cô cũng thông minh đấy!" Hoàng Mao có người trợ giúp, hắn rất có lòng tin: “Lần trước cô chĩa mũi vào chuyện của người khác, lúc đó tôi đã nói rồi, kêu cô cứ chờ đấy, hôm nay ông đây tới đây là để báo thù."
"Báo thù?" Đường Á Nam chế nhạo: “Lần trước ngay cả một chiêu của tôi cậu còn không đỡ được, cậu cho rằng lần này đưa thêm vài người tới đây thì có thể đánh thắng tôi sao?"
Hoàng Mao bị cô chọc tức, chửi thề một câu:" Con ranh chết tiệt kia, cô đừng có mà coi thường tôi, tuy tôi chưa từng đánh phụ nữ, nhưng nếu là cô..."
"Là tôi thì làm sao?" Đường Á Nam khoanh tay, liếc nhìn hắn ta với vẻ mặt thoải mái.
"Con mẹ nó cô đếch phải phụ nữ! Đồ đàn bà điên!" Hoàng Mao đã kiềm chế cơn tức giận của mình trong hai tuần, vất vả lắm mới tìm được được người giúp đỡ, bây giờ hắn đã sớm không nhịn nổi nữa.
Hắn không tin một đám con trai như bọn họ lại không thể đánh bại một đứa con gái.
Hôm nay hắn chắc chắn phải xử lý cô ta cho bằng được!
Hoàng Mao chỉ lo tức giận, không để ý có người đột nhiên đi qua bên cạnh đẩy hắn ta ra, đi đến giữa đám người, kéo Đường Á Nam che chắn ở phía sau.
"Chu Hạo, sao cậu lại đến đây?"
Đường Á Nam thấy cậu đi tới, nhưng vừa rồi khoảng cách rất xa nên chỉ thấy một bóng người mơ hồ, cũng không biết là ai. Lúc này cậu đứng chắn trước mặt cô, cô mới nhận ra đó là Chu Hạo.
Nhất thời, cô vừa thấy ngạc nhiên lại thấy không ngờ.
Chu Hạo không nhìn cô, ánh mắt nhìn chằm chằm Hoàng Mao và những người xung quanh: "Tôi nghe nói có người muốn đối phó cậu, nên quay lại xem một chút."
Vừa rồi cậu vừa đi ra đường lớn, một người lướt qua cậu, vừa nói chuyện điện thoại vừa đi theo hướng ngược lại với cậu.
Giọng của người đàn ông kia rất lớn, cậu không nghe thấy mấy câu trước đó, nhưng lại nghe rõ rành mạch mấy câu hắn nói lúc đi qua người cậu, rằng cô gái đánh họ ở cổng trường số một lần trước đã về nhà, kêu người nhanh chóng đến.
Nghe được từ "Trường số một", theo bản năng Chu Hạo dừng bước, quay đầu lại nhìn thì phát hiện người đó đang đứng ở cổng tiểu khu của Đường Á Nam.
Cậu đợi chưa đến một phút, liền thấy có khoảng mười người từ quán ăn nhỏ đối diện đi tới, sau khi tụ tập lập tức cùng nhau tiến vào tiểu khu.
Chu Hạo đã chứng kiến lúc Đường Á Nam giáo huấn đám học sinh trường dạy nghề, và có ấn tượng sâu sắc với tên cầm đầu là Hoàng Mao.
Vì vậy cậu liền theo đến đây.
Cậu nói đơn giản, cũng không nói làm sao biết được có người muốn đối phó với cô.
Trong bóng tối, Đường Á Nam đột nhiên bật cười.
Cô vươn tay nắm lấy cánh tay phải đang buông thõng bên người của cậu, giọng nói nghe rất vui vẻ: "Chu Hạo, cậu lo lắng cho tớ à? Cậu sợ tớ xảy ra chuyện nên mới tới bảo vệ tớ đúng không?" Trước khi cậu kịp trả lời, cô đã tiếp tục nói: “Cậu không nhớ là tớ rất mạnh à, lần trước tớ đã hạ gục bọn họ trong vòng chưa đầy một phút, chỉ có lẻ tẻ mấy tên hèn nhát như bọn họ tớ dư sức xử lý."
Chu Hạo biết cô lợi hại, nhưng dù sao lần này đối phương có rất nhiều người nên cậu vẫn không yên tâm.
Cậu không nói gì, thay vào đó chỉ nắm tay cô, lạnh giọng hỏi người đối diện: "Rốt cuộc mấy người muốn thế nào?"
"Ồ, hóa ra vẫn có cứu viện. Thì ra là tới đây để diễn màn kịch anh hùng cứu mỹ nhân à, nhìn thân hình gầy gò yếu đuối này của nó thì đỡ được mấy đòn? Thằng như nó chỉ có làm bao cát cho tao thôi." Hoàng Mao đã sớm mất kiên nhẫn khi nghe cuộc đối thoại vô nghĩa của bọn họ: “Anh em xông lên đi, hôm nay phải bắt hai đứa này quỳ dưới chân tao!"
Chu Hạo cau mày, kéo Đường Á Nam lùi về sau hai bước.
Ba bốn người nghe Hoàng Mao nói, liền xắn tay áo tiến lại gần, nhưng vì sợ võ công của Đường Á Nam, không ai dám tiến lên trước.
Đường Á Nam liếc nhìn, đều là mấy tên đã bị cô đánh mấy ngày trước.
Cô kéo tay Chu Hạo: "Cậu đứng qua một bên chờ đi, tớ sẽ giải quyết."
Chu Hạo từ chối: "Không được."
"Không sao mà, đều là mấy tên bại trận cũ thôi." Đường Á Nam rút tay ra khỏi lòng bàn tay cậu, thấy cậu vẫn không chịu rời đi, đành phải nói: "Nếu cậu ở đây tớ vừa phải đối phó với bọn họ vừa phải bảo vệ cậu, cậu muốn làm tớ phân tâm rồi bị đánh à?"
Chu Hạo: "..."
Sau nửa phút, Chu Hạo nghe lời cô lui ra bên ngoài đám người.
Không phải vì cậu sợ, mà cậu nhận ra ngoại trừ vài người ngày hôm đó thì mấy tên còn lại đều là tép riu không dám bước lên đánh.
Đối với mấy người đó, cậu đã nhìn thấy thực lực của Đường Á Nam, cậu tin tưởng cô sẽ lại đánh được chúng.
Ngay lúc những người đó chuẩn bị ra tay, Hoàng Mao đột nhiên hét lên một tiếng, ôm chặt cái gáy vừa bị đánh, tức giận nhảy dựng lên: "Mẹ nó thằng nào không có mắt đánh trúng ông đấy!"
Hắn tưởng có tên nào định ra tay, nhưng lại vô tình đánh phải hắn ta, quay lại nhìn, thấy sau lưng ngoại trừ Từ Lỗi thì không có ai khác.
"Lỗi, anh Lỗi?"
Từ Lỗi là “cứu viện” Hoàng Mao đặc biệt tìm tới giúp đỡ. Từ Lỗi trên hắn một khóa và là một trong những trùm trường ở trường dạy nghề, không ai trong trường là không biết tên anh ta.
Bị Từ Lỗi đánh, sự tự tin của Hoàng Mao đột nhiên biến mất. Hắn ta cố nén tức giận, oán giận nói: "Anh Lỗi, anh nhìn rõ người rồi hẵng đánh chứ."
Từ Lỗi vẫn luôn im lặng giờ mới mở miệng nói chuyện: ‘Nhìn cái gì, người mà tao muốn đánh là mày đấy."
Hoàng Mao có chút bối rối, hắn tìm anh là muốn nhờ giúp đỡ, trước khi tới cũng đã nói rõ rồi, làm sao bây giờ lại đánh hắn?
"Không phải, anh Lỗi à, tại sao lại đánh em?"
Từ Lôi tức giận lại đánh vào trán hắn ta một cái nữa: "Đồ ngu, ngay cả chị Nam của tao mày cũng dám đánh, tao không đánh mày thì đánh ai."
Hoàng Mao bị ăn đánh đau đến mức phải nhảy dựng lên, nghĩ đi nghĩ lại thấy có gì đó không đúng, hắn ta sững sờ hỏi: "Hai người quen nhau à?"
Từ Lôi giật giật khóe miệng, tức giận nói: "Còn hơn cả quen, tao đây nói cho mày biết, chị ấy là đại ca của tao, nếu mày dám động tay động chân với chị ấy, phải hỏi trước xem nắm đấm của tao có tha cho mày không."
"..."
Từ Lỗi nói xong, bước tới chỗ Đường Á Nam, vẻ mặt lập tức thay đổi: "Chị Nam, đã lâu rồi không gặp."
Đường Á Nam nhếch môi cười như có như không: "Từ Lỗi, cậu học trong trường dạy nghề cũng tiến bộ rất nhiều ha."
Cô nói ra những lời này, những người không biết chỉ nghĩ là đang khen anh ta, nhưng chỉ có Từ Lỗi biết không phải là khen.
Từ Lỗi và Đường Á Nam từng là bạn học cùng lớp năm cấp hai. Hồi đó Từ Lỗi không hề thích học, suốt ngày đi chơi với một nhóm đàn anh cũng không hứng thú gì với việc học hành. Họ đều là những thanh thiếu niên trong thời kỳ nổi loạn, đã từng đánh nhau ẩu đả không ít lần.
Năm ấy lòng hiếu thắng của anh ta cao ngất ngưởng, luôn tự cho bản thân mình rất gì và này nọ, kết quả vô tình chọc phải những người trong xã hội, bị người ta đánh gãy ba chiếc xương sườn và phải nằm ở nhà suốt hai tháng. Sau khi vết thương đã khỏi anh ta quyết tâm đi trả thù. Lúc tan học đã gọi một đám người đến, vừa hay bị Đường Á Nam đi ngang qua nhìn thấy.
Chuyện thân thủ của Đường Á Nam tốt ai trong trường cũng biết, ngày trước trong lớp có một bạn nữ bị mấy người lớp trên bắt nạt, chính cô đứng ra đòi lại công bằng cho bạn ấy. Vì vậy Từ Lỗi đã nhờ Đường Á Nam giúp đỡ và Đường Á Nam đồng ý, nhưng với một điều kiện, sau này không được tùy tiện đánh nhau nữa.
"Không phải đâu, chị Nam, chị nghe em giải thích."
Từ Lỗi vội vàng nói: "Em không biết người nó muốn xử lại là chị. Nó đến tìm em, nói đã bị một đứa con gái đánh ở cổng trường số một, nhờ em giúp trả thù, lúc đầu em không đồng ý, nhưng hắn ta rất cứng đầu, còn mời em ăn cơm, em mới ... Em không biết người nó nói lại là chị! "
"Nếu hôm nay không phải tôi, có phải cậu sẽ dùng bạo lực phải không?"
Từ Lỗi không biết nói gì.
***
Sau khi đoàn người rời đi hết Đường Á Nam mới đi tới trước mặt Chu Hạo, nghiêng đầu cười với cậu.
"Cậu có biết người đó không ?" Chu Hạo nhìn cô hỏi. Mặc dù chỉ là tình huống căng thẳng nhất thời, nhưng cậu vẫn sợ đến toát mồ hôi lạnh.
"Tớ biết." Đường Á Nam gật đầu nói thật: “Cậu ta là bạn học hồi cấp 2 của tớ."
Hóa ra là vậy.
Chu Hạo gật đầu, không hỏi thêm: "Nếu không còn chuyện gì nữa thì cậu về nhà đi, tôi đi trước đây."
Cậu xoay người định rời đi, nhưng Đường Á Nam đã bước nhanh tới chắn trước mặt: "Cậu từ từ hẵng đi, tớ còn có một chuyện muốn hỏi cậu đây này."
"Chuyện gì?" Cậu hờ hững hỏi
Đường Á Nam nhìn chằm chằm vào mắt cậu khóe môi treo một nụ cười: "Câu hỏi hồi nãy của tớ cậu còn chưa trả lời đó nha."
Hồi nãy?
Chu Hạo ngẫm nghĩ, khi cậu mới tới, cô hỏi cậu có phải vì lo lắng cho cô nên đến để bảo vệ cô không?
"Đúng vậy."
Chẳng có gì không thể thừa nhận, nếu là người khác, cậu cũng sẽ giúp.
Nghe thấy cậu không hề phủ nhận, Đường Á Nam càng lúc càng vui vẻ: "Vậy nếu không phải Từ Lỗi, tớ cũng không thể đánh lại bọn họ, cậu có ở lại cùng tớ chứ?"
Chu Hạo cau mày.
Cô đang nói cái gì vậy, chẳng lẽ nhìn cậu giống loại người sẽ đánh không được mà bỏ cô lại chạy một mình à?
Cậu mím môi, cằm banh chặt.
"Được rồi được rồi, tớ không hỏi là được rồi ." Đường Á Nam nắm lấy tay cậu như đang lấy lòng: “Chu Hạo, đêm nay cảm ơn cậu, tớ rất vui."
***
Ngoại trừ Chu Hạo, Đường Á Nam không nói cho ai biết chuyện tối hôm đó.
Tuần này trường số 1 thi giữa học kỳ, trường số hai cũng phải thi.
Một ngày trước khi thi, Đường Á Nam bị Lâm Văn gọi đến văn phòng.
"Hồ sơ đến trường THPT số một dự thính của em đã được phê duyệt. Cô đã liên hệ với giáo viên chủ nhiệm lớp tiếp nhận em rồi, sáng thứ hai tuần sau cô sẽ cùng em đến trường THPT số một, về nhà thu xếp đồ đạc thật kỹ, đừng quên mang theo sách vở các thứ đấy. "
"Vâng ạ, em cảm ơn ạ.”Đường Á Nam ngoan ngoãn đáp.
"À còn chuyện này cô quên chưa nói."
Cô đột ngột lên tiếng, Đường Á Nam lo lắng nhìn cô .
Lâm Văn nhìn ra cô đang lo lắng điều gì, mỉm cười an ủi: "Đừng căng thẳng như thế, giáo viên chủ nhiệm liên lạc với cô là người phụ trách lớp 3. Cô muốn nói là giáo viên chủ nhiệm mới muốn xem thử kết quả thi giữa kỳ lần này của em, nên 2 ngày nữa cố gắng hết sức hoàn thành bài thi cho thật tốt nhé."
Đường Á Nam khẽ thở phào nhẹ nhõm.