Tận Cùng Đau Đớn

Chương 47: Tìm thấy rồi




" Cốc...cốc...cốc" Dương Thừa Tuấn gấp đến mức không kịp thở: " Chủ tịch tôi tìm thấy nhà của tiểu thư rồi ".

"Ở đâu ?"

"Một căn nhà thuê ở gần vùng ven biển ".

" Tới đó ".

Khoảng nửa tiếng sau chiếc xe dừng trước một dãy nhà trọ thoạt nhìn thì có thể thấy rất cũ nhưng nó mới được tu sửa lại cách đây không lâu . Chiếc xe vừa dừng thì cũng là lúc cô vừa lướt qua chiếc xe vì anh đã nhắc nhở Dương

Thừa Tuấn đổi xe trước đó nên khi đi qua cô không hề nhận ra .

" Tôi sẻ tự lái xe, cậu về trước đi" anh ra lên cho Dương Thừa Tuấn.

"Vâng ạ" Dương Thừa Tuấn hiểu ý liền rời đi một cách lặng lẽ .

Chiếc xe lặng lẽ đi theo từ xa cả quãng đường anh chưa từng rời mắt khỏi cô dù chỉ một phút .

"Đã thay đổi rồi, tốt hơn rồi, tìm lâu vậy rồi cuối cùng cũng tìm thấy em" anh nở một nụ cười mãn nguyện .

Hôm nay là cuối tuần cô vẫn như bình thường chạy bộ vào buổi sáng trên đường về cô có ghé vào tiệm gốm .

Chiếc xe cũng vì vậy mà dừng lại cách đó không xa .

"Chị, chị đến tìm anh Hoan sao ?" Đại Tô niềm nở liền hỏi .



"Chị ghé mua thêm vài món đồ, em giúp chị lựa nhé" cô cười dịu dàng đáp cậu.

" Dạ vâng" nói rồi cậu xách giỏ chạy theo sau cô :" Mà chị này em có thể biết tên chị được không ạ ?" cậu gãi gãi đầu rồi hỏi .

" Hửm" cô làm vẻ mặt khó tin nhìn cậu :" Anh ấy không nói cho em biết sao ?" cô hỏi lại cậu một cách khó hiểu .

"Vâng em có hỏi nhưng anh ấy không trả lời" cậu bày ra vẻ mặt vừa chán nản vừa nũng nịu với cô .

" Phan Tuyết Vy là tên chị"

"Oa cái tên hay như vậy giấu cũng là điều đúng mà" cậu vội cảm thán rồi vui vẻ tiếp tục lựa với cô .

" Chị, chị thấy cái dĩa này nhìn xinh không ?" cậu lấy chiếc dĩa được trưng bày ở góc khuất dơ lên cho cô xem .

Nhìn chiếc dĩa cô ngần người một hồi lâu trên chiếc dĩa là hình ảnh cuộc va chạm của hai người vào ngày hôm đó sao có thể trùng hợp đến vậy được chứ .

"Chị Vy, chị Vy, chị không sao chứ ?" cậu vội vàng tiến lại chỗ cô lay lay cô .

"Ừm chị..... không sao ".

"Làm em hết cả hồn, hồn em gần lĩa ra khỏi xác luôn rồi này" cậu thở phào một cái rồi nói, khi nảy đột nhiên cô thần người ra làm cậu cũng sợ chết khiếp .

"Không đến nổi chứ" cô xoa xoa đầu cậu.

"À còn nữa....."



" Còn gì nữa ?" cô nhướng mày nhìn cậu .

" Chiếc dĩa này là tự tay anh Hoan khắc đó chị mỗi lần khi chiếc dĩa sắp được khách chọn anh ấy lại tìm cách giấu nó vào trong mãi mà em trả hiểu vì sao anh ấy lại không muốn bán nó "

Cả hai đang đắm chìm trong cuộc trò chuyện bỗng một giọng nói cất lên cắt ngang cuộc trò chuyện .

" Cậu còn nói nữa ngày mai cậu không cần phải đi làm nữa đau béo à " Hoan Tịch dựa thân mình mệt mỏi vào mép cửa nhìn hai người nói .

Cả hai đều quay sang nhìn anh, thấy vậy anh liền chậm rãi đi đến chỗ hai người đang đứng .

" Ahhh anh Hoan, anh về rồi" Đại Tô vui vẻ vẫy tay với anh .

" Béo này cậu có nghĩ đến việc một ngày nàonđó cậu sẻ bị thủ tiêu do biết quá nhiều không hả ?".

"Anh Hoan anh đừng lo nếu có ngày đó em nhất đừng sẻ về kéo anh để mình chung vui".

Nghe cậu nói vậy anh liền giơ tay muốn đánh trêu cậu thì cậu nhanh trí chạy ra phía sau cô mà núp .

"Được rồi giỏi lắm tôi sẻ sớm cho cậu biết tay" .

"Được rồi em mau giúp chị thanh toán đi" suy nghĩ một hồi lâu cô nói thêm : "Đại Tô cả chiếc đĩa đó luôn nhé" .

Nghe cô nói vậy Hoan Tịch đang ỉu xìu kia lặp tức đứng phắt dậy khiến cả hai nhìn anh bằng một cách khó hiểu .

( Không biết mí bà sao chứ tui là tui thích Đại Tô lắm á nha)