Tận Cùng Đau Đớn

Chương 46: Bữa cơm đơn giản




"Được không ạ ?" tôi hỏi lại một lần nữa .

" Xin lỗi tôi rất ..." .

"Được rồi chiều nay trước lúc anh đóng cửa em sẻ quay lại" không đợi anh từ chối tôi vội cất lời cắt ngang lời anh để anh không có cơ hội đó rồi vội vàng đi thẳng ra ngoài

Tôi đã vô số lần nghe ngóng tin tức của anh kể từ ngày đó nhưng không có bất cứ tin tức gì dù là địa chỉ hay là số điện thoại anh như bốc hơi khỏi thành phố X một cách siêu nhiên vậy. Nhưng hồm nay lại được tình cờ lai được gặp anh ở nơi này có lẻ cho tôi cảm giác gần như quen mà cũng rất xa lạ .

Trên đường về tôi cảm thấy vui vẻ vô cùng như vừa trở lại năm tháng tôi còn là một cô gái ngây thơ không lao đầu vào tình yêu một cách điên cuồng vậy .

" Anh ta chỉ biết mỗi chỗ đó thôi à, ngày cả địa chỉ nhà còn không có như vậy có thể gọi là làm ăn sao" Lê Minh gương mặt tối sầm đang gằng từ chữ với Dương Thừa Tuấn .

" Tôi sẻ phái người khác tiếp tục điều tra ạ".

"Một lũ phế vật, biến hết đi" .

Lê Minh lúc này trong lòng càng dâng lên sự thất vọng, mất mát đi càng ngày nhiều anh tìm cô đã gần nửa năm nhưng đổi lại chỉ là những thông tin rác ngoài dự đoán của anh .

"Tuyết Vy có đào cả thành phố này lên tôi cũng phải tìm được em, sống cũng phải thấy mặt, chết tôi nhất định phải tự mình thấy xác đừng mong thoát khỏi tôi " nói rồi anh tựa đầu về phía sau anh mắt hằng lên những tia máu .

Cô về đến nhà lặp tức lao vào tìm những quán ăn ngon nhất ở địa phương này nhưng tìm mãi tìm mãi mà vẫn không có chỗ nào khiến cô ưng ý được vậy nên cô bắt đầu mất kiên nhẫn .

" Haizz không sao nhất định anh ấy sẻ biết dù sao chỉ cần anh ấy dẫn đến quán mình sẻ thanh toán là được mà dù sao cũng là mình mời mà" cô đột nhiên thốt lên .

"Aizz không được, không được mình mời mà sao lại để anh ấy tìm rồi dẫn tới chứ, sao lại khờ nganh thế này.

Tuyết Vy ơi Tuyết Vy" cô vỗ vỗ vào mặt mình rồi tiếp tục tìm kiếm .



Mới đó mà thời gian thấm thoát trôi qua kết quả là cô vẫn thất vọng rời khỏi chiếc máy tính . Cô bắt đầu sửa soạn cho bản thân mình cô chọn cho mình một bộ đồ khá đơn giản vì trời cũng gần vào hè nên có một chút trở nóng .

Một chiếc quần short ngắn, một chiếc áo thun đơn giản , khoác bên ngoài là một chiếc sơ mi mỏng cả quãng đường đi cô không khỏi ủ rủ không biết nên nói với anh như thế nào. Đang thần thờ không biết thế nào bỗng một thân hình xuất hiện trước mặt cô làm cô giật mình muốn thoát tim .

"Hmmmm tôi đoán một chút nhé, vẻ mặt này chắc là vị tiểu thư đây không tìm được gì đó ứng ý với mình nhỉ" anh chậm chạp nói mà dường như đoán được hết suy nghĩ của cô.

" Haizzzz đúng vậy đó em đã tìm cả buổi trưa nhưng lại không được suông sẻ lắm" cô chán nản đáp lại .

"Được rồi theo tôi" nói rồi anh quay lưng đi trước.

Cô nhìn theo bóng lưng anh suy nghĩ gì đó nhưng vẫn cất bước đi theo , anh đưa cô tới một căn nhà nhỏ ở cuối con đường nhìn qua một vòng cô liền đoán được là nhà của anh, căn nhà nhỏ đầy ấm áp .

" Vào đi là nhà của tôi em không cần ngại" anh nhẹ nhàng nói .

"Sao lại đến đây thế ạ, em muốn mời anh đi ăn mà" tôi vẫn không hiểu vì sao anh lại đưa tôi tới đây nên bất giác hỏi .

" Được rồi tôi biết rồi theo tôi vào đây".

Tôi tiếp tục theo anh đi xuống căn bếp nhỏ, tuy nhỏ nhưng nó có rất đầy đủ mọi thứ.

" Đồ trong tủ lạnh rất nhiều, em cứ xem rồi nấu gì tùy ý em tôi chờ ăn là được ".

"Nhưng mà ..... "

"Ừm tôi biết rồi, ở đây đã là ngoại ô rồi sẻ không có những hàng quán như em mong muốn đâu, vẻ mặt của em lúc nảy tôi đã biết nó nói lên điều gì rồi " anh nhẹ nhàng giải đáp cho nghe .



Vẻ mặt ngơ ngác của cô vẫn đang nhìn chằm chằm vào anh mà không hề chớp mắt không ngờ cô vậy mà lại để anh đoán trúng hết tâm tư mình giấu trong đầu .

"Được rồi tôi sẻ ngồi đây làm việc để vừa có thể hộ trợ em những lúc em cần hoặc những cái em không biết " nói rồi anh chỉ vào chiếc bàn ăn phía bên cạnh rồi mang theo lap top đến đó ngồi xuống .

"À ừ ờ em...em biết rồi, đợi một chút nhé" cô lặp tức chẩn tỉnh đáp lại anh.

Cô lại một lần nửa ngơ ngác đến ngạc nhiên khi mở chiếc tủ lạnh ấy ra mọi thứ rất đầy đủ, chiếc cô chỉ chọn những món thanh đạm đơn giản để nấu . Sau một hồi loay hoay cô đã làm xong được năm món cô nhìn xuống chiếc đồng hồ nhỏ trên tay .

"Vậy mà đã một tiếng trôi qua rồi" cô không nghỉ thời gian lại trôi nhanh đến vậy " Được rồi em làm xong rồi ăn thôi ".

"Được tôi giúp em dọn ra, em qua ngồi nghỉ đi" anh đã bước tới chỗ cô từ lúc nào không hay .

Khi quay qua cô bất ngờ không nghỉ anh lại đứng phía sau .

" Không sao cũng xong rồi không cần nghỉ ngơi đâu ăn thôi ".

Cả hai dọn món ra bàn cô bới một chén cơm đẩy đến trước mặt anh, nhưng thấy anh cứ ngồi đơ ra mãi chẳng động đũa .

"Anh không anh được những món này sao" cô nhìn anh hỏi.

"Không phải, không phải tôi không kén ăn như vậy đâu".

"À em chỉ thích ăn thanh đạm như này thôi, vì nó vừa đơn giản vừa ngon miệng khiến em có thể ăn rất nhiều ".

"Ừm lâu rồi tôi mới có thể ăn lại được một bữa cơm đơn giản như này, cảm ơn em tôi sẻ ăn ngon miếng" .

Nói rồi không chờ tôi kịp phản ứng anh đã nhanh chóng ăn, đúng như anh nói anh thật sự ăn rất ngoan miệng, cứ như vậy hai chúng tôi đã có một buổi tối thật nó bụng . Sau bữa ăn anh đã ngăn cản tôi và đích thân vào bếp rửa chén bát, rồi đưa tôi dạo dọc trên con đường biển cả quá trình chúng tôi không hề nói với nhau một lời nào như đang ngầm hiểu điều gì đó dành cho nhau. Cuối cùng anh cũng đưa tôi về tới nhà anh chỉ vậy tôi rồi chúc tôi bằng một câu ngủ ngon rồi vẫy tay rời đi chỉ đơn giản như vậy cũng khiến tôi cảm thấy rất vui vẻ