Tô Hồng rất phiền muộn.
Lẽ nào Lão Biến Thái kia thực sự muốn chờ đến khi cậu đủ tuổi trưởng thành theo pháp luật mới bằng lòng đụng vào cậu thật sao? Nghĩ như vậy, Tô Hồng càng sầu não, xuyên suốt đến buổi học chiều trên lớp cũng không có tâm trạng tham gia "Nhan Tổng, Tô thiếu gia đã vào ký túc xá ở, trưa hôm nay đại tiểu thư của Tô gia đã tới trường học, ngoại trừ gặp mặt giảng viên hướng dẫn cũng có cùng tiểu thiếu gia của Âu Dương gặp mặt riêng" Trợ lý thấp giọng báo cáo bên cạnh, vẻ mặt Nhan Ngọc Minh không đổi, nhàn nhạt hỏi: "Cậu ta có đi học sao?" "…Không có" Làm nhị thiếu gia nhà họ Tô chưa đủ hay sao. Tìm ai làm cha nuôi chả được, lại tìm ngay tổng giám đốc của bọn họ, chẳng lẽ nhìn qua không biết đây là người cực kỳ có trách nhiệm sao, nếu đã nhận làm cha, thì sẽ như phụ thân thật, thậm chí đích thân kiểm tra toàn bộ bài tập về nhà! Đúng như dự đoán, nghe được Tô Hồng không đi học, cuối cùng Nhan Ngọc Minh cũng có phản ứng, cau mày nói: "Mời giảng viên của khoa đích thân đến nơi của cậu ta dạy, dạy xong nhớ cho bài tập, tối tôi kiểm tra" Trợ lý: "…Vâng" Hắn đang làm gì vậy chứ? Chẳng phải chỉ là báo cáo từng bước đi của gia tộc sao, tại sao lại biến thành mách lẻo với phụ huynh rồi! Hi vọng Tô nhị thiếu không thù dai. Thế là Tô Hồng vốn đang ở nhà ưu sầu tính kế tiếp theo, nên đi những bước nào để thực hiện kế hoạch, lại trở thành đón giảng viên khoa mình đến trong kinh ngạc. Lúc mở cửa ra phút chốc cả hai bên đều hết sức lúng túng. Theo bản năng Tô Hồng cảm giác được mình bị bắt thóp, sau một dây liền dự định trốn tránh gặp mặt người này, kết quả vị giảng viên sâu xa nói: "Sinh viên Tô Hồng, nghe nói sức khỏe của cậu không được tốt, Nhan tổng đặc biệt cho phép cậu học tập tại nhà, đồng thời cũng muốn giao bài tập đích thân kiểm tra" Tô Hồng: "…" Bệnh thần kinh hả! Tôi trốn học cả trường đều biết! Tôi cũng biết tự ái đó! Vốn dĩ chỉ là một chuyện nhỏ nhặt, kết quả lại bị Nhan Ngọc Minh làm rầm làm rộ lên như thế, không chỉ bên phía trường học, ngay cả các gia tộc ngoài trường mỗi một người đều nghe qua. "Con trai thứ hai Tô Gia trốn học ở học viện thương mại" "Nhắc mới nhớ, cười chết tôi, thầy giáo trực tiếp tìm đến cửa nhà!" "Haha, Tô Văn này, đứa em trai vô dụng của cậu đến cả học trong học viện thương mại cũng không theo nổi, thật làm mất mặt gia đình cậu quá đi!" Tô Văn ngồi ở giữa một đám chị em, thoải mái nâng chén lơ đãng chậm rãi uống vào một hớp trà chiều, lạnh nhạt nói: "Nói như thế nào đi chăng nữa, đó cũng là em trai tôi, cha tôi đã mang cậu ta về nhà, chúng tôi có trách nhiệm phải chăm sóc cậu ta thật tốt" Dáng vẻ sáng ngời mà sâu sắc nghĩa lý như vậy ngược lại khiến cả đám tiểu thư mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau. "Tô Văn, cha cậu…sẽ không thực sự có ý định giao Tô gia cho tên Tô Hồng kia chứ?" Đỗ Tuyết Kiều cũng tham gia buổi trà chiều này, ánh mắt mang lo âu nhìn về phía cô. Tô Văn cầm chén trà hơi nắm chặt, trên mặt lại mỉm cười nói: "Cha tớ thân thể vẫn khỏe mạnh như vậy, bây giờ nói những lời này còn quá sớm, em trai tớ vẫn còn đang đi học, tình hình hiện tại là tốt nhất rồi" Thực sự tốt nhất sao? Không! Không tốt đẹp gì! Cô hờ hững mỉm cười, vẻ mặt cất giấu phía dưới một con ác thú đang rít gào, vì nỗi oán hận và chứng kiến mẫu thân ngày đêm gào khóc, nỗi lòng càng trở nên vặn vẹo Bề ngoài cô nhìn qua rất hờ hững, rất tao nhã, nhưng nội tâm lại căm ghét và oán hận Tô Hồng biết bao nhiêu! "Đúng rồi Tuyết Kiều, cậu lần trước nói với tớ, nhà cậu nhận được tin tức mảnh đất bên kia Đông Hải sắp được bán đấu giá, tin này có thật không?" Tô Văn trái lại nở nụ cười hỏi Đỗ Tuyết Kiều gật gù: "Không sai, mảnh đất đó trước đây nếu không phải bị chính phủ tiếp quản một thời gian thì sớm đã bị tập đoàn Minh thành dùng bạo lực thu hồi rồi" "Đất gì thế, rất lợi nhuận sao?" Một đại tiểu thư không rành thế sự khác lờ mờ đặt câu hỏi