Tân An Quỷ Sự

Quyển 7 - Chương 216: Điệp ảnh





Tưởng Tích Tích cung kính hành lễ nói ra lời khen từ nội tâm, “Đại nhân có tấm lòng nhân hậu, lúc ở Thường trạch đã che chở hài tử kia, mãi cho đến hiện tại cũng không hỏi hắn nửa câu về vụ án, hiện tại còn để Tấn Nhi nghỉ học mà ngày ngày làm bạn với Thường Viễn. Thường Áp tư nếu ở trên trời có linh thì hẳn cũng thấy vui mừng.”


Trình Mục Du lắc đầu, “Cũng không phải ta không hỏi, cho dù ta hỏi thì sợ là cũng không có tác dụng gì, nội tâm Thường Viễn hiện tại hoàn toàn khóa cứng, người bình thường căn bản không vào được, trừ phi chính hắn chịu mở lòng nếu không kể cả có tra tấn thì cũng đừng hòng khiến hắn nói nửa lời.”


Bên trong cánh cửa truyền ra tiếng Tấn Nhi thở dài, hóa ra hắn đã đem các món ăn thử một lượt nhưng Thường Viễn lại vẫn không nói một lời, thẳng tắp nhìn chằm chằm cái đĩa của chính mình, không hề có hứng thú gì với bất kỳ món nào.


Tưởng Tích Tích cũng có chút sốt ruột, “Đại nhân, mấy ngày nay hắn chỉ ăn một ít cháo, vẫn là phải miễn cưỡng đút mới được. Nếu tiếp tục thế này thì thuộc hạ sợ thân thể đứa nhỏ này hỏng mất.”


Trình Mục Du lại nhìn vào trong nhà, thật lâu không nói gì, một lát sau, hắn mới hỏi ra một cầu hoàn toàn không có đáp án, “Tích Tích, lúc ngươi đi Thường gia đã nhìn thấy những ai?”


Tưởng Tích Tích ngây ra một lúc, lại thấy ánh mắt hắn kiên định nhìn chính mình, vì thế đành phải đáp, “Chỉ có vợ chồng Thường thị cùng Thường Viễn ở nhà.” Nói tới đây, đôi mắt nàng đột nhiên trợn tròn, “Đúng rồi, ngày đó là Thường phu nhân tự mình bưng trà đưa trái cây, ta nhớ rõ Thường Áp tư nói nhà bọn họ có nha hoàn về nhà ăn tết, ngày hôm sau mới trở lại cho nên phu nhân mới tự mình tiếp đãi. Đại nhân nói ngày xảy ra vụ án hẳn còn có một người khác ở đó, là nha hoàn của Thường gia sao?”


Trình Mục Du gật gật đầu, “Vậy thì đúng rồi. Vì sao Thường Viễn đối với đồ ăn Tú Châu không có hứng thú là bởi vì người nấu nướng ở nhà họ không phải Thường phu nhân, mà là người khác. Việc này đến đây cũng sáng tỏ hơn, chỉ là,” hắn lại nhăn lông mày, “Nếu nha hoàn kia ở đó, tại sao không tìm thấy người hoặc thi thể, nàng ta hiện tại đi nơi nào rồi?”


***


Lúc Tưởng Tích Tích đem Xuân Mai vào thì nàng ta đang không ngừng lau nước mắt. Lúc thấy Trình Mục Du nàng “Đông” một tiếng quỳ xuống, “Đại nhân, tiểu nhân đã biết ngay thứ kia có vấn đề nhưng phu nhân không tin, nói lòng tiểu nhân mưu mô cố ý câu dẫn tướng công nàng. Hiện tại đã xảy ra chuyện, phải làm sao mới tốt đây.”


Tưởng Tích Tích ở một bên nhẹ giọng nói, “Xuân Mai bị Thường phu nhân đuổi đi trước khi sự tình phát sinh một ngày. Cùng ngày đó nàng liền trở về quê, hôm nay ta đến tìm thì nàng mới biết Thường gia đã xảy ra chuyện.”


Trình Mục Du nhìn Xuân Mai, “Thứ kia? Ý ngươi là cái gì?”


“Chính là cây trâm ngọc kia, cây trâm hình con bướm,” lúc nói ra bốn chữ này, giọng nàng ta có hơi run lên một chút, “Lúc phu nhân đem vật kia về tiểu nhân đã thấy nó rất tà môn. Làm gì có ngọc nào đỏ như thế, quả thực như máu người ngưng tụ lại. Nhưng phu nhân rất thích nó, lúc đeo nó còn luyến tiếc tháo xuống, còn nói mình nhặt được tiện nghi lớn……”


“Xuân Mai, nói trọng điểm, vì sao ngươi lại bị Thường phu nhân đuổi đi?”


Xuân Mai nuốt một ngụm nước miếng, “Ngày đó, lúc tiểu nhân thu dọn nhà cửa thì không cẩn thận đem cái hộp gỗ trên bàn đánh rơi ra. Tiểu nhân sợ đến nỗi hồn vía bay mất, nếu đồ bên trong bị nát thì phu nhân phỏng chừng sẽ đánh chết tiểu nhân mất. Tiểu nhân vội đi nhanh qua nhặt đồ lên, cũng may nó không bị vỡ, vẫn hồng đến lóa mắt như cũ, giống như hạt thạch lựu ở quê…..”




“Trọng điểm.”


“Vâng, tiểu nhân cầm nó, lòng bàn tay bỗng nhiên trở nên rất nóng, tim đập cũng nhanh lên, miệng khô lưỡi khô, trong thân thể đột nhiên toát ra một cảm giác mãnh liệt, nhịn không được muốn cài nó lên đầu. Tiểu nhân nhìn mình trong gương thì thấy khuôn mặt đỏ bừng, mặt mày tựa hồ tú lệ hơn lúc trước không ít, trong lòng lại nghĩ nếu cài cây trâm này lên thì nhất định sẽ càng xinh đẹp. Giống như ma xui quỷ khiến, tiểu nhân cuối cùng cũng cài nó lên đầu, nhưng khi nhìn vào trong gương thì tiểu nhân thấy người trong đó càng ngày càng không phải bản thân. Không dối gạt đại nhân, từ nhỏ tiểu nhân làm ruộng lớn lên, gió thổi mưa xối, làn da thô ráp vô cùng, nhưng nữ nhân trong gương kia lại có làn da mịn màng giống như chạm vào liền rách. Tiểu nhân cũng tự biết, lúc đó đã nghĩ trâm này có vấn đề cho nên liền vươn tay muốn tháo nó xuống. Nhưng tiểu nhân còn chưa đụng tới trâm thì người trong gương lại thay đổi thành một gương mặt khác,” nàng ta lắc lắc đầu giống như không muốn nhớ lại hồi ức kia một lần nữa, “Gương mặt kia trắng bệch, ngũ quan giống như đều dính vào một chỗ, cái mũi không phải cái mũi, đôi mắt không phải đôi mắt, bên trái khuôn mặt có một cái lỗ lớn bằng đầu ngón tay, không biết là mũi hay miệng, khả năng, nàng chính là dựa vào cái lỗ này để thở. Đại nhân, ngài nói tiểu nhân có phải ngốc không, đã biết rõ đó là người chết mà sao còn suy nghĩ làm sao nàng ta có thể sống sót.”


“Sau đó thì sao?”


“Sau đó, tiểu nhân cái gì cũng không biết nữa, chờ thanh tỉnh lại thì đã nằm trên giường,” trên mặt nàng ta hơi hơi đỏ lên, “Nói đúng ra thì là nằm trong ngực Thường tướng công. Xảy ra chuyện như vậy thì đương nhiên phu nhân không vui, ngày thường Thường tướng công chỉ nhìn người khác một cái mà nàng đã tức mấy ngày, lần này vừa vặn bị nàng bắt được nên tất nhiên là đuổi tiểu nhân đi.”


“Xuân Mai, ngươi mới vừa nói Thường phu nhân nhặt được tiện nghi, vậy trâm ngọc này rốt cuộc nàng ta lấy được ở đâu?”


***


Tần Ứng Bảo đi ra từ một cái ngõ nhỏ chật chội, mặt lạnh hỏi gã sai vặt bên người, “Ngươi hỏi thăm rõ ràng chưa? Chắc chắn nàng ở đây chứ?”


Gã sai vặt sợ tới mức run lên, “Bọn họ nói chính là nơi này ạ, nhưng không biết sao chỗ này lại có đến trăm hộ, mấy nhà chung một cái sân, thật đúng là quá khó tìm.”


Tần Ứng Bảo chọn một cái ghế đá ngồi xuống, “Ngươi mang theo mấy người đi từng nhà một mà tìm, nếu không thấy thì đêm nay đừng có hồi phủ.”


Gã sai vặt đáp lời lui xuống, Tần Ứng Bảo cầm roi ngựa, thỉnh thoảng vẽ trên mặt đất mấy chữ đều là tên Tạ Tiểu Ngọc. Hắn hừ một tiếng, “Nha đầu này trốn cũng kỹ thật, nhưng kể cả có phải đào ba thước đất thì ta cũng phải đào nàng ta ra.”


Đang nói thì hắn chợt thấy trên vách tường ẩm ướt của ngõ nhỏ có một con bướm đỏ như lửa không hề nhúc nhích, giống như là bị dính ở trên tường. Trong lòng Tần Ứng Bảo ngạc nhiên nói: “Trời giá rét thế này, sao lại có bướm chứ?” Dứt lời, tà niệm hắn dâng lên, liền cầm roi hướng con bướm kia mà quất nhưng roi còn chưa chạm được lên tường thì con bướm bỗng nhiên vỗ cánh, bay sâu vào trong ngõ nhỏ, một thân lửa đỏ của nó vô cùng nổi bật trong bóng đêm. Tần Ứng Bảo bị hấp dẫn đứng lên, hướng chỗ nó chạy tới.


Một người một bướm xuyên qua ngõ nhỏ, ước chừng nửa khắc thì con bướm đột nhiên quẹo vào một trong một cánh cửa gỗ. Tần Ứng Bảo đi theo nó thì đột nhiên không thấy nó đâu, trước mắt có một cô nương mặc váy màu phấn hồng, chính là Tạ Tiểu Ngọc chứ còn ai.