Tạ Tiểu Ngọc đứng ở trong đám người, “Các vị hương thân phụ lão, hôm nay là ngày cuối cùng Tiểu Ngọc lên đài biểu diễn nên ta cũng không dùng lồng chim lừa mọi người nữa. Hôm nay ta sẽ đãi một người một khúc bách điểu triều phượng, xem như cảm tạ nhiều năm nay các vị hậu ái đối với Tiểu Ngọc.”
“Tiểu Ngọc a, ngươi vì sao không lên đài nữa, có phải sắp gả chồng không?” Không biết là ai hỏi một câu như thế.
Tạ Tiểu Ngọc cười không nói lời nào, ngay sau đó, một trận tiếng kêu to của hỉ thước rơi xuống từ đỉnh đầu, dừng lại trên mặt những người đang vây xem. Mỗi người đều duỗi cổ tìm kiếm nửa ngày mới phát hiện làm gì có hỉ thước, chẳng qua bọn họ lại bị Tạ Tiểu Ngọc lừa, lúc này mới không nhịn được bị nàng chọc đến cười ha ha không ngừng.
Lại một lát sau, sơn tước, hôi nhạn, chim đầu rìu, phượng đầu quyên từng bầy đều bay qua, ở trong đám người ríu rít, tranh chấp không thôi. Đỉnh đầu vang lên một tiếng thét dài, đám chim chóc thoáng nhiên an tĩnh lại, một trận tiếng kêu thanh thúy từ xa vọng lại, xa xưa triền miên, khiến người nghe rung động.
“Phượng hoàng, là phượng hoàng kêu to mà.”
Tất cả mọi người đều ngóng nhìn lên đỉnh đầu, phảng phất nơi đó thật sự có một con chim lớn đuôi màu vàng kim đang bay đến.
“Tốt.” Một tiếng trầm trồ khen ngợi từ đằng sau đám người truyền tới, Tạ Tiểu Ngọc bị thanh âm này hù nhảy dựng, giương mắt nhìn lên, lại thấy một người mặc hoa phục đang xuyên qua đám người mà đi lên trước. Vóc dáng hắn cao to hơn những người khác, cho nên dù đứng trong đám người thì nàng vẫn có thể nhìn thấy bộ dạng của hắn một cách rõ ràng.
Người nọ mặt mày sắc bén, một bộ kiêu căng tự đại, đôi mắt híp lại, ánh mắt lưu luyến trên mặt Tạ Tiểu Ngọc thật lâu không muốn rời đi.
“Tần đại nhân, là Tần đại nhân.” Trong đám người truyền ra tiếng nghị luận sột sột soạt soạt, có mấy người thậm chí cuống quít lui ra ngoài, tránh cùng hắn phát sinh bất kỳ chuyện gì.
Tần Ứng Bảo đi đến trước mặt Tạ Tiểu Ngọc, thấy nàng không kiêu ngạo không siểm nịnh, bình tĩnh tự nhiên nhìn mình thì hắn liền đoán nàng không biết thân phận của mình. Hắn cũng nhìn chằm chằm nàng, khóe miệng lộ ra một mạt ý cười thâm sâu.
Gã sai vặt bên cạnh hắn đã sớm nhìn không được, đi lên trước đẩy Tạ Tiểu Ngọc một phen, khiến nàng lảo đảo, “Ngươi nha đầu này, thấy Tần đại nhân sao còn không quỳ lạy?”
Tạ Tiểu Ngọc vừa muốn đứng lên lại bị Tần Ứng Bảo giữ chặt cánh tay đỡ lên. Trong lòng nàng sinh ra chán ghét, dùng sức hất cái tay kia ra, “Tần đại nhân, luật pháp Đại Tống cũng không có quy định thấy quan viên bình thường phải quỳ lạy, ngài không phải đương kim thánh thượng, lễ nghĩa này cũng không khỏi quá đáng đi.”
Nghe nàng nói như vậy, mọi người đều vì nàng mà hít một ngụm. Tần Ứng Bảo là người nào, hắn vốn chính là kẻ ăn chơi trác táng, lại cưới nữ nhi của Hầu ngự sử, ngày thường chớ nói hắn, ngay cả kẻ hầu bên người hắn cũng đều đi ngang ở thành Tân An này. Có thể nói hắn là bá chủ thành Tân An, căn bản không ai chọc đến được. Hôm nay hắn bị Tạ Tiểu Ngọc chống đối như thế thì sợ là sẽ ghi thù với nàng. Tạ lão đại cũng nhanh chóng chạy tới, lôi kéo cánh tay nữ nhi để nàng hướng Tần Ứng Bảo xin tha lỗi.
Nhưng Tần Ứng Bảo kia không những không tức giận mà ngược lại còn nhếch miệng cười, “Cô nương giáo huấn thật đúng, bọn họ ngày thường bừa bãi đã quen, xác thật nên chỉnh đốn lại một phen.” Nói xong, hắn hướng gã sai vặt kia liếc mắt một cái, gã sai vặt biết không đúng liền “Bùm” một tiếng quỳ rạp xuống đất, liên tiếp tát vào mặt mình, vừa tát vừa nói “Gia giáo huấn là đúng, cô nương giáo huấn là đúng” không ngừng.
Tạ Tiểu Ngọc không dự đoán được sự tình lại thế này, nàng thấy gã sai vặt kia đánh đến mặt sưng lên, vừa định đưa tay ngăn cản thì trong lòng bàn tay lại bị nhét một thứ, nhìn xuống mới phát hiện đó là một đĩnh vàng nặng trĩu. Lúc nàng ngẩng đầu thì lại thấy Tần Ứng Bảo hướng nàng cười, “Tài năng của cô nương thực sự làm Tần mỗ kinh ngạc, hôm nay trong phủ ta có việc gấp, ngày mai ta lại tới nơi này tìm ngươi.”
Tạ Tiểu Ngọc không muốn cùng hắn dây dưa nhiều, nàng nghĩ thầm dù sao ngày mai mình cũng không có ở đây nên cũng tùy tiện đáp lời, lại đem đĩnh vàng kia trả về, “Tần đại nhân, nếu ngài cảm thấy ta hát hay thì tùy tiện thưởng mấy đồng tiền là được rồi, đĩnh vàng này quá quý trọng, Tiểu Ngọc không nhận nổi.”