Năm ấy ta rời cố hương, nói với người nhà là ta muốn đi tham gia khoa cử, kỳ thật là một mình một người tới một đạo quan thanh tĩnh ở La Phù Sơn để tu hành. Ngươi biết ta thích đọc thi thư nhưng không có hứng thú làm quan cho nên sau khi trưởng thành liền quyết ý rời xa nơi chôn rau cắt rốn, đi làm một chút chuyện không bị thế tục trói buộc, lại cũng thể bản thân có thể thanh tĩnh. Đạo quan ở sâu trong La Phù Sơn, thập phần yên lặng, trong quan chỉ có ta cùng một lão đạo. Ta chẳng phân biệt ngày đêm đều ở đó niệm thư đọc kinh, đói bụng liền đi vào rừng bắt chút dã vật hoặc hái trái cây ăn, ngày qua cũng vô cùng tự tại, nhàn nhã.
Ngày đó, gió thu thổi lá rụng khắp núi rừng, lá trên cây giống như trong một đêm đã rụng hết, phủ đầy lên đạo quan. Ta cầm cây chổi đứng ở trong gió lạnh mà dọn dẹp lá rụng nhưng vừa gom chúng lại thì lại bị gió lạnh thổi tung lên, bay lả tả lả tả từ giữa không trung xuống.
Vài lần như thế ta cũng thấy bực mình, giận dỗi đem cái chổi ném trên mặt đất, đi đến một bên ngồi xuống. Đúng lúc này, phía trên tường viện truyền đến một trận tiếng cười thanh thúy. Ta giương mắt nhìn lên thì thấy một thiếu nữ. Nàng mặc một thân váy áo màu xanh, gương mặt trong sáng như bầu trời mùa thu.
Nụ cười không tương xứng với diện mạo thanh thuần của nàng khiến ta hiểu được nụ cười này là nàng cố ý, không biết nàng đã phải suy nghĩ bao lâu, tập luyện bao nhiêu lần mới chế tạo được lần gặp gỡ “ngẫu nhiên” này của chúng ta.
Ta không có vạch trần nàng, lại giả bộ nghiêm túc nói, “Trang Tử không phải cá, sao biết được niềm vui của cá?”
Nàng ngây ra một lúc, thân thể theo mặt tường trượt xuống, “Tiểu đạo sĩ, ngươi ngay cả quét cái lá rụng đều không xong, nhưng lại có thể giảng đạo lý lung tung rối loạn. Ngươi nói xem trong ngôi miếu ở núi sâu này có việc gì vui có thể tìm ra?”
Ta ngưng thần nhìn chăm chú vào nàng, thật lâu không nói chuyện, nàng lại bị ta nhìn đến không được tự nhiên, trên mặt chậm rãi nổi lên một tầng mây hồng, “Tiểu đạo sĩ, đừng tưởng rằng ngươi giả vờ làm người câm thì ta sẽ buông tha ngươi. Mau nói, lá rụng đầy đất này đối với ngươi mà nói rốt cuộc có niềm vui gì chứ?”
“Mỗi lần chỉ cần nghe được tiếng giày dẫm lên lá rụng là ta liền biết ngươi đã đến rồi, trong lòng tự nhiên vui mừng.”
“Ngươi…… Đã sớm phát hiện?” Nàng mặt không đỏ, hô hấp lại dồn dập, ngực lúc lên lúc xuống, rất là đáng yêu.
Ta hướng nàng đi đến, duỗi tay đem một mảnh lá khô vương trên tóc nàng gỡ xuống, “Ngươi là Lục Kiều?”
“Ngươi làm sao biết tên ta?”
“Mấy ngày trước đây sư phó nói Trương đại hộ đến thôn bên cạnh thu địa tô, đem con gái một của hắn là Lục Kiều tiểu thư cũng mang theo. Vị Lục Kiều tiểu thư kia cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông, lại có nhan sắc càng khuynh thành, mà theo ta thấy thì chỉ có cô nương ngươi là đảm đương nổi mấy chữ này thôi.”
“Cha nói kẻ đọc sách nhiều thường hay ngây người nhưng ta thấy tiểu đạo sĩ ngươi thật ra miệng lưỡi cũng thực trơn tru.” Nàng trừng mắt nhìn ta một cái, khóe miệng lại không tự giác giơ lên.
Từ đây, Lục Kiều ngày ngày tới đạo quan tìm ta, nàng có khi sẽ mang lên cây đàn của chính mình mà đàn cho ta một khúc. Lục Kiều lúc đánh đàn sẽ giống tiên tử, mười ngón nhỏ dài, dáng người ưu nhã, ta thường thường sẽ mê say chìm trong tiếng đàn, cảm thấy thiên đường cũng chỉ đẹp đến thế mà thôi.
Nhưng có một ngày, tiếng đàn đột nhiên im bặt. Phụ thân nàng là Trương đại hộ bất ngờ đến, cũng không để chúng ta giải thích mà đã quăng vỡ cây đàn của Lục Kiều, lại đánh ta đến bầm dập mặt mũi, cảnh cáo ta không được lại gần nữ nhi hắn nửa bước.
Hắn nói thế này: “Người đọc sách các ngươi đều là một đám thoạt nhìn áo mũ chỉnh tề, trên thực tế đều là mặt người dạ thú, một bụng ý nghĩ xấu xa. Ta tuyệt không sẽ đem nữ nhi gả cho ngươi, nghĩ cũng đừng nghĩ.”