“Hiện…… Hiện hình?” Hữu Nhĩ nhìn phía Yến Nương, thân mình lại dịch sát đến phía sau bình phong.
“Ngươi nhìn xem chúng nó là cái gì?” Tay phải của Yến Nương hơi dùng một chút lực, bình phong liền khép lại, lộ ra hai bóng dáng đung đưa ở mặt sau.
“Này…… Này không phải là bồn thược dược ta mua ở chợ sáng nay sao?” Giờ phút này, trong chậu cây có hai nụ hoa một lớn một nhỏ, đang cố gắng đem tầng tầng cánh hoa nở rộ ra, lộ ra nhụy hoa màu vàng ở giữa. Cảnh này nhìn rất đẹp nhưng lại khiến Hữu Nhĩ thấy một trận ghê tởm. Bởi vì hai nụ hoa kia nghiễm nhiên đã biến thành hai khuôn mặt người. Khuôn mặt người lớn không phải chính là nữ nhân vừa bị xe ngựa đâm khiến đầu và thân đứt lìa kia sao? Nàng ta sắc mặt tái nhợt, hai mắt trống không, tai mắt mũi đều xuất huyết. Còn khuôn mặt nhỏ thì chính là của đứa nhỏ chưa ra đời, làn da trên mặt nó nhăn nheo bèo nhèo, giống một lão già đã hơn bảy mươi. Nó đang giương miệng rộng phát ra tiếng khóc nỉ non.
“Ghê tởm.” Hữu Nhĩ vò đầu bứt tai, ở trên mặt đất nhảy tới nhảy lui, phảng phất có vô số con rận đang chui vào da lông của hắn nhưng làm thế tựa hồ cũng không làm hắn thoải mái nên chỉ có thể vươn ra móng vuốt và lông trắng lập tức đem hai đóa hoa kia xé nát. Máu tươi từ khe hở ngón tay tràn ra, tích táp rơi xuống bên chân hắn. Hữu Nhĩ nhìn bàn tay bị nhiễm hồng của mình, chạy đến bên giếng nuwóc lấy nước mà rửa, “Thật thối, so với hương vị của Kinh Trần Cẩm còn khó nghe hơn.”
Yến Nương bị bộ dạng hoảng loạn của hắn chọc cười, “Người chết sao có thể cùng người sống so chứ? Bọn họ đã bị Vong Xuyên nhuộm dần, tự nhiên là tanh hôi khó ngửi.”
“Nhưng Yến Nương, ngươi làm bình phong này đến tột cùng có tác dụng gì?” Hữu Nhĩ xách thùng nước đem vết máu trên sân dội đi, để mặt đất trở lại sạch sẽ.
“Đến lúc đó ngươi liền biết nó sử dụng để làm gì.” Nàng cười xinh đẹp rồi vòng qua vũng nước mà đi vào phòng mình.
Lưu Tự Đường đứng ở bên ngoài Vân Hồ thư viện, hắn thấy hài tử đã từ trong phòng học nhảy nhót chạy ra ngoài sân viện chơi đùa thì mới đi vào, hướng tới bóng dáng cô đơn trong phòng học mà gọi một tiếng, “Biểu huynh.”
“Tiểu tử ngươi như thế nào lại tới nữa, làm quan ai cũng thanh nhàn như ngươi sao?” Hỗ Chuẩn cuống quít đem một thứ để vào trong cổ tay áo, quay đầu hướng Lưu Tự Đường lộ ra một tia cười trộn lẫn bi thương.
Lưu Tự Đường đem biểu tình của hắn thu hết ở trong mắt, nhưng không có vội vã đi chọc thủng. Hắn cứ thế ngồi trên một cái án thư, lười biếng nói: “Khó khăn mới xong một vụ án lớn, dù sao cũng phải cho ta nghỉ ngơi mấy ngày chứ. Ngoài cửa sổ có cảnh xuân tươi đẹp, ta đâu có muốn như người nào đó đem nó cô phụ chứ.”
“Lời nói có ẩn ý?” Hỗ Chuẩn tà tà liếc hắn một cái.
Lưu Tự Đường đem thân mình dịch đến bên cạnh hắn, mặt mày cười đến cong cong, “Biểu huynh, vị Trúc Sanh cô nương của gánh hát mới vừa rồi còn nhìn lén ngươi. Nàng bị ta nhìn thấy liền vội vội vàng vàng đi rồi. Ngưoi nói xem nhiều năm như vậy ngươi liền côi cút một mình, có muốn xuy xét tới việc này không? Cũng đừng cô phụ một mảnh tình si của nữ nhi người ta chứ.”
Hỗ Chuẩn đem sách trên án thư sắp xếp lại cho tốt, “Ta nhớ rõ ngươi khi còn nhỏ ít nói lắm cơ mà, năm tuổi mới miễn cưỡng có thể nói mấy chữ, tổ phụ thiếu chút nữa đem ngươi trở thành người câm. Sao hiện tại lại nhiều miệng thế, thật khiến người khác phiền.”
“Ta còn không phải là vì tốt cho ngươi sao? Ngươi đã một bó tuổi rồi, lại còn chưa cưới vợ. Nương ta, cũng là cô mẫu ngươi mỗi ngày muốn nhắc mấy trăm lần, ai mà chịu nổi?” Lưu Tự Đường đem sách trong tay Hỗ Chuẩn cướp đi, nhìn vào hắn.