“Đại nhân, đại nhân cứu ta.” Nha dịch kia phát ra tiếng khóc nức nở, Trình Mục Du đỡ người đứng lên, tập tễnh tiến về phía hắn nhưng đúng lúc này có một bóng người lóe qua trước mắt hắn, giành trước một bước đi tới trước mặt con quái vật.
“Này, ngươi xem đây là cái gì.” Yến Nương cười hì hì nói, tay nàng không biết từ khi nào đã có thêm một con búp bê bằng đất, con búp bê kia mặc một thân đỏ rực, váy xanh, cợt nhả nhìn chằm chằm con quái vật trước mặt.
Con quái vật kia ngây ra một lúc, ngay sau đó trên mặt nó thế nhưng lộ ra một nụ cười tò mò. Nó đứng lên, lung lay tụt xuống khỏi người nha dịch kia, vươn tay muốn bắt lấy tượng đất trong tay Yến Nương. Nhưng lần này nó tóm hụt, bởi vì Yến Nương lại lui về phía sau hai bước, cùng nó ngăn cách một khoảng cách.
Quái vật dừng một chút, ngay sau đó lại đi lên hai bước, lần nữa vươn tay ra lấy bức tượng. Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc này, Yến Nương thoáng ngồi xổm xuống rút ra thanh kiếm của nha dịch rơi trên mặt đất. Chỉ thấy một đạo hàn quang hiện lên, thanh bảo kiếm kia lướt qua cổ con quái vật chém rớt đầu nó. Cái đầu quay vòng vài lần trên mặt đất sau đó dừng lại bất động, nhưng phần thân của nó thì vẫn đứng tại chỗ, cánh tay cứng còng duỗi về phía tượng đất, bàn tay lúc đóng lúc mở giống như còn không cam lòng khi chưa lấy được con búp bê. (tội nghiệp quá, rốt cuộc vẫn là những đứa trẻ con, đọc truyện vừa sợ vừa thương cảm)
Thần sắc trên mặt Yến Nương dần dần nhu hòa lại, nàng thở dài, chậm rãi đi về phía trước nhét tượng đất vào trong bàn tay vừa bé vừa đen kia. Bàn tay rốt cuộc bất động, nó nắm chặt tượng đất trong tay, thân mình mềm nhũn ngã “Bùm” một tiếng trên mặt đất.
Mọi thứ đều yên lặng lại, sương mù dày đặc cũng thu lại từng chút một để lộ ra một cây vân sam che trời ở giữa đám sương. Trong rễ của cây có một cái động lớn, đám sương mù kia rút vào bên trong động, biến mất vô tung.
Yến Nương lau mồ hôi, quay đầu lại nói với Trình Mục Du: “Đại nhân thất thần làm gì, còn không mau lại đây hỗ trợ.”
Bị nàng nói như vậy Trình Mục Du mới bình phục từ hoảng hốt. Hắn đi đến bên người Yến Nương, ngồi xổm xuống nhìn cái đầu và thân thể của con quái vật trên mặt đất, thần sắc càng thêm nghiêm túc.
“Đại nhân suy nghĩ cái gì thế?” Yến Nương nhìn hắn hỏi.
“Phụ thân từng nói qua, Đại Tống thái bình được như ngày nay thực không dễ dàng, ta nhận bổng lộc của triều đình thì phải tận lực giữ vững cục diện này. Khi đó ta còn nhỏ, vẫn chưa hiểu thấu đáo thâm ý trong những lời này nhưng hôm nay nhìn đến những đứa trẻ vì đói mà bị người ta ăn luôn này ta mới hiểu được ý của ông ấy.”
“Phụ thân đại nhân chính là Hàn Lâm Sử Trình đại nhân sao?”
Trình Mục Du quay đầu lại, “Đúng là, nhưng phụ thân ở triều làm quan, hai người chúng ta cũng đã lâu không gặp,” hắn nhìn cái xác trên mặt đất kia rồi nhíu mày hỏi, “Yến cô nương, phải làm gì với thi thể này bây giờ?”
Yến Nương nhún nhún vai, “Người của ngài kẻ thì trốn, người bị thương, chỉ đành phiền ngài tự mình đem cái đầu và thân này ném vào trong động thôi.”
Trình Mục Du gật gật đầu, mở khăn tay ra sau đó đặt thân và đầu của con quái vật kia lên, cẩn thận gói thành một cái bao nhỏ. Làm xong hắn đứng dậy cùng Yến Nương đi đến dưới tàng cây vân sam, nhìn cái động to tối đen, lẳng lặng đứng.
“Cô nương, cửa động này hẳn là bị nước mưa lúc trước làm sụt mở ra……”
Yến Nương làm một động tác “suỵt” rồi nói, “Đại nhân, ngài nghe đi, trong động giống như vẫn còn tiếng nói của người đã chết.”