Lúc đoàn người đi vào chân núi Khâu Hưng thì sắc trời đã không rõ, nhìn lại chỉ thấy mênh mông đồi núi vô bờ, nơi xa trên núi có chỗ cao chỗ thấp, phập phồng liên tiếp, trong sương khói mờ ảo chợt xa chợt gần. Cưỡi ngựa đến đây thì không thể đi tiếp nên bọn họ buộc ngựa ở trên cây rồi đi bộ vào trong rừng.
“Nơi này quả nhiên không thích hợp,” Trình Mục Du vừa đi vừa đánh giá rừng cây hai bên, “Ngày cả nửa tiếng chim cũng đều không có, chẳng giống một cánh rừng già sơn dã gì.”
“Nơi này vốn dĩ cây cao, chim béo, dã thú nhiều, là địa điểm săn bắn lý tưởng của thợ săn. Mà cái này cũng không kỳ quái, xương cốt bị chôn mấy thập niên bón cho đất đai nên chỗ này phì nhiêu hơn những chỗ khác là đúng thôi.” Yến Nương không chút để ý nói.
Lời này vừa nói ra, mấy nha dịch đi theo đã cảm thấy lông tơ sau lưng đều dựng lên, tức khắc cảm thấy cánh rừng u ám thêm vài phần, bọn họ mồm năm miệng mười hỏi, “Cô nương, trong núi này có chôn cái gì mà lại có thể sinh ra một con quái vật như vậy?”
“Hài tử, những đứa nhỏ bị chính huynh đệ, phụ mẫu của mình ăn luôn. Bọn họ bị chôn ở chỗ này đã vài thập niên, chung quy oán khí khó tiêu, thời gian lâu những oán khí đó ngưng kết ở bên nhau, hóa thành một con quái vật thị huyết. Sau đó dưới một thời cơ ngẫu nhiên nào đó nó chui ra từ dưới mặt đất. Trước tiên nó ăn hết toàn bộ vật sống trong núi, sau đó lại trộm lẻn vào Ngọc Tuyền trấn, trộm lương, ăn thịt người, ăn xác, tóm lại, chỉ cần thứ gì có thể lấp đầy bụng thì sẽ bị nó nuốt tất vào trong bụng.”
Nha dịch kia rùng mình một cái, “Chúng ta đi chuyến này không phải chịu chết sao? Phỏng chừng vài người chúng ta còn chưa đủ để nó nhét kẽ răng đâu.”
“Hiện tại ngươi đi còn kịp đó, Tân An phủ không nuôi phế nhân.” Trình Mục Du lạnh lùng quăng một câu.
“Đại nhân hiểu lầm, hắn chỉ thuận miệng nói thế thôi. Ngay cả vị cô nương này còn không sợ thì mấy người chúng ta sao lại không dám đi chứ?” Một nha dịch khác nhanh chóng giảng hòa nhưng miệng hắn nói thế còn bước chân lại cứng đi nhiều, giống như mỗi bước đi đều phải tốn rất nhiều sức lực.
Yến Nương thấy bọn họ càng ngày càng bước chậm thì khóe miệng không nhịn được hiện lên ý cười. Nàng nhìn Trình Mục Du nói, “Đại nhân hà tất làm khó người khác? Vốn dĩ chính là việc có thể rơi đầu lúc nào cũng được còn bắt người ta giả bộ không sợ. Theo ta thấy, bọn họ có thể rời khỏi thì cứ để họ rời khỏi, như vậy cũng đỡ phiền toái cho ta.”
Trình Mục Du biết nàng đang châm chọc chính mình dùng người không quen nhưng cũng hoàn toàn không để ý. Hắn đánh giá bốn phía, thấy lá cây trên đỉnh đầu càng ngày càng thưa thớt, bầu trời hiện ra từng mảng thì biết bọn họ sắp đi đến cuối rừng cây rồi. Quả nhiên không đi bao lâu, trước mắt hắn xuất hiện một tảng đất trống lớn, trên mặt đất trũng có vài cái khe, từ đó đang tỏa ra những cụm sương mù màu trắng. Sương mù kia cực lạnh, cho dù có đứng cách nó mấy chục thước thì đoàn người Trình Mục Du cũng đã cảm giác được hàn ý khác thường của nó. Đến khi đi lên phía trước vài bước thì mấy nha dịch cùng đi đã bị lạnh đến không chịu nổi, phải chụm lại thành một đoàn thì mới miễn cưỡng đi tiếp được.
“Yến cô nương có thấy đám sương mù này không thích hợp không?” Trình Mục Du thở ra một hơi khói trắng, “Tuy núi sâu rét lạnh, nhưng cũng không đến mức này, còn nữa,” hắn dùng sức hít vài hơi, “Nơi này hình như có một cỗ hương vị kỳ quái.”
“Đây là thi khí, đại nhân vẫn nên sớm bịt miệng mũi lại đi.” Yến Nương nheo mắt, ánh mắt tựa hồ muốn xuyên qua đám sương mù dày đặc phía trước.