“Vị cô nương kia chính là thiếp thị Trình đại nhân mới nạp đúng không? Thoạt nhìn đúng là mi thanh mục tú, trắng trẻo mảnh mai. Trách không được Trình đại nhân lại cưới một tú nương vào cửa sau nhiều năm để tang vợ.”
“Cô nương này cũng thật có chút tài năng, không chỉ gả cho Trình đại nhân mà còn dỗ dành Trình tiểu công tử đến ngoan ngoãn. Ngươi xem bộ dáng thân mật của hai người đi, nếu không biết còn tưởng bọn họ là mẫu tử ruột thịt đó.”
“Ngươi hâm mộ hả? Đừng quên, ngươi đã có cháu rồi đó, sao, muốn hồng hạnh xuất tường, tìm một hậu sinh trẻ tuổi chắc?”
“Đừng nói bừa, cho dù ta có muốn nhưng Trình đại nhân cũng không chịu đâu……”
Mấy bà tử đang mua đồ ăn vừa nhìn Yến Nương nắm tay Tấn Nhi đi phía trước, vừa hi hi ha ha trêu ghẹo lẫn nhau, thẳng đến khi hai người đi vào một tiệm sách thì các nàng mới chuyển lực chú ý sang một người bán hàng rong, tập trung hỏa lực mà cò kè mặc cả với tên kia.
“U, đây không phải Yến cô nương cùng Trình phủ tiểu công tử sao? Hôm nay sao hai người lại tới tiệm sách của ta thế? Có phải tiên sinh ở thư viện lại muốn công tử mua sách không? Ta đoán xem nào, là thơ từ hay Tứ thư? Nếu không thì là 《 ấu học quỳnh lâm 》?”
Trưởng quầy của tiệm sách rất là nhiệt tình, vừa nắm một nắm hạt dẻ rang đường nhét vào trong tay Tấn Nhi vừa cúi đầu dò hỏi hắn.
“Đều không phải, hôm nay ta mang Tấn Nhi đến chỗ ngài là muốn mua mất cuốn binh pháp.” Yến Nương cười đạm mạc, thay Tấn Nhi lột một cái hạt dẻ rồi nhét vào miệng hắn, “Chưởng quầy, binh thư đặt ở chỗ nào?”
Chưởng quầy sửng sốt, “Công tử còn nhỏ như thế đã xem binh thư rồi sao? Chỗ ta thực đúng là có binh thư, chính là ở trong góc phía sau, nhưng không có nhiều. Hiện tại có bao nhiêu người đọc binh thư chứ? Cô nương mang theo công tử qua đó nhìn xem.” Nói tới đây, ông ta mới ý thức được mình nói sai, vì thế vội vàng lắc đầu nói, “Sai rồi sai rồi, đều do ta trước kia thuận miệng, hiện tại phải gọi ngài là Trình phu nhân mới đúng.”
***
Đúng theo lời chưởng quầy, binh thư trong tiệm tổng cộng chỉ có không đến mười cuốn, nhưng bởi vì đã lâu không có người đọc nên bên trên tích một tầng bụi thật dày, có mấy cuốn còn bị mối xông, ở trên trang sách ố vàng có mấy cái lỗ.
Yến Nương đem đống binh thư kia bày hết trên mặt đất, nương theo ánh sáng bên ngoài chiếu vào mà mở một cuốn trong đó ra, cầm trong tay tinh tế nghiên cứu.
“Yến Nương,” Tấn Nhi ăn xong hạt dẻ trong tay, sau đó vỗ vỗ tay chỉ vào một bức họa trên trang sách, nhẹ giọng hỏi, “Hình dạng kỳ quái này là cái gì? Sao có chút giống bát quái đồ vậy?”
Yến Nương quay đầu lại cười, sau đó ôm hắn vào trong ngực chỉ vào trang sách nói, “Cái này gọi là《 bát trận đồ 》, là trận pháp mà Thục Hán Thừa tướng Gia Cát Lượng suy đoán binh pháp rồi sáng lập ra. Trận đồ này chia làm tám cửa, theo hưu, sinh, thương, đỗ, cảnh, tử, kinh, khai, trong độn giáp. Mỗi ngày, mỗi giờ, biến hoá không biết đâu mà lần, sánh bằng mười vạn tinh binh.”
“Nó hấp thu tinh hoa của bát quái Đạo gia và thiên văn địa lý, là trận pháp cổ kim hiếm có. Trong đó chẳng những thể hiện trí tuệ thông minh cũng như sự thông tuệ của Gia Cát Lượng trong việc tính quẻ bói. 《 âm phù kinh chú 》 có nói: Bát quái xuất quỷ nhập thần, dùng Chi Dịch phương pháp tạo ra muôn hình vạn trạng.” (Đoạn này Amber cũng chỉ làm đại khái, giải thích trận đồ siêu khó hiểu)
Tấn Nhi hơi hơi mở miệng, lắc đầu cảm thán nói, “Nghe thực sự cao siêu, trách không được Yến Nương lại muốn mua sách này. Nhưng Yến Nương dạy ta cái này là muốn Tấn Nhi lớn lên sẽ mang binh đánh giặc sao?”
Yến Nương chăm chú nhìn đôi mắt hắc bạch phân minh của hắn, “Chiến trường hung hiểm, Tấn Nhi có sợ không?”