Tân An Quỷ Sự

Quyển 17 - Chương 578: Miếu





Tiểu hòa thượng nhìn về phía trước thì quả nhiên thấy cách đó không xa có một đám ánh lửa như ẩn như hiện. Trong lòng hắn vui vẻ, bước chân cũng nhanh hơn, thậm chí bỏ cả hòa thượng trẻ tuổi kia để chạy về phía đó.


Hòa thượng trẻ tuổi kia không càm lòng, cũng nhanh chóng đuổi theo hắn, nhưng ánh lửa kia thoạt nhìn thì gần, nhưng kỳ thật lại cách hai người một khoảng. Khi bọn họ chạy đến nơi thì người đã đổ đầy mồ hôi, chân cẳng cũng bủn rủn, chỉ có thể dựa vào một khối bia đá ở đó mà thở hổn hển.


“Sư huynh, đây…… đây lại là một tòa đại miếu.”


Sau khi khó khăn lấy lại hơi thở, tiểu hòa thượng nhìn tòa nhà tường hồng ngói xám to lớn trước mặt, vừa khóc vừa cười mà nói những lời này.


Hắn sợ hãi đã lâu, cảm xúc đột nhiên được phóng thích thì buồn vui đan xen, nước mắt chảy đầy mặt.


“Không sai, đây là tòa miếu, tuy rằng là miếu thờ của Đạo gia nhưng Phật đạo không phân gia, chúng ta được cứu rồi.” Hòa thượng trẻ tuổi cũng kích động khóc nức nở, vội theo tiểu hòa thượng đi vào trong ngôi miếu trang nghiêm này.


Nếu hai người không quá kích động thì sẽ để ý thấy tòa miếu này lộ ra cổ quái, tường viện của nó có khói trắng bay lên, giống như đang lơ lửng trên bầu trời vậy.


***


Hai người không đoán được là cả tòa miếu lớn như thế lại trống rỗng, trừ bỏ một loạt nến ở trên bàn thờ, cùng mấy cây cột to thì không có gì hết nữa.


Ánh nến khẽ nhúc nhích, chiếu sáng bãi đất trống trước bàn thờ, còn những chỗ khác trong miếu thì vẫn tối om, phảng phất như có một bức tường cứng rắn đem ánh nến ngăn cách bên ngoài.


Tiểu hòa thượng vòng quanh đại điện một vòng nhưng lại phát hiện trừ bỏ bóng tối đặc quánh thì không có gì. Hắn vội hạ giọng nói, “Sư huynh, trong miếu này sao lại có bàn thờ, nhưng không thấy có tượng, thật kỳ quái.”


Hòa thượng trẻ tuổi không hé răng, ánh mắt hắn hiện giờ đang bị một thứ ở phía trên ngọn nến hấp dẫn: Đó là một sợi tơ hồng, đỏ tươi như máu, bay phía trên ngọn nến, giống như mộng ảo, mờ mịt vô cùng.


“Sư đệ, tơ hồng này……” Lời còn chưa dứt thì phía sau bỗng nhiên vang lên một tiếng động “Ùng ục” cực nhẹ.


Hai hòa thượng đồng thời quay đầu lại, ánh mắt đều hướng về chỗ góc tối kia. Trong góc không biết đã xuất hiện một cái nồi sắt to từ lúc nào. Phía dưới nồi không có củi gỗ, thế nhưng nó lại bốc khói trắng lên không ngừng.


“Ùng ục.” Lại một tiếng vang lên, thanh âm này càng ngày càng dày đặc, càng lúc càng lớn, “Ùng ục ùng ục” mà vang không ngừng.


Hai hòa thượng liếc nhìn lẫn nhau, cuối cùng không thể nhịn được tò mò, nâng bước đi đến chỗ cái nồi to kia.


Đến khi còn cách vài thước thì bọn họ đứng lại bất động, bởi vì một cỗ nhiệt năng ập tới, vọt vào trên người bọn họ, cơ hồ đem tăng bào của bọn họ hất tung.


“Sư huynh, cái này…… Nơi này sao lại nóng như thế nhỉ?” Tiểu hòa thượng lắp bắp nhìn phía trước.


“Giống như…… Hình như là chảo dầu.” Hòa thượng trẻ tuổi bỗng nhiên cảm thấy vô cùng bất an, trái tim giống như bị một bàn tay lạnh lẽo nắm chặt lấy, không sao thở nổi.


Tiểu hòa thượng nhón chân nhìn vào bên trong chảo dầu, “Sư huynh, cái nồi này hình như đang nấu cái gì, chợt cao chợt thấp, cũng không biết là cái gì?”




Lúc hắn nói những lời này thì hòa thượng trẻ tuổi bỗng ngửi thấy một mùi thịt, và dầu mỡ khiến ngực hắn dâng lên một trận ghê tởm.


Hắn lập tức giữ lấy cánh tay tiểu hòa thượng, “Sư đệ, đừng nhìn.”


Nhưng đã chậm, tiểu hòa thượng đột nhiên bất động, hai mắt nhìn thẳng tắp vào từng khối phập phồng trong chảo dầu kia không sao chuyển mắt được.


“Sư huynh…… Trong nồi…… Trong nồi …… Là sư phụ sao?”


Hòa thượng trẻ tuổi đã nhìn thấy những khối thi cốt bị rán đến khô vàng kia trước hắn, cũng đã thấ cái đầu vỡ vụn của sư phụ bọn họ. Tròng mắt vẫn gắn vào cái đầu, chẳng qua vì bị chiên trong dầu nên con ngươi đã lồi ra khỏi hốc mắt, chỉ còn dính chút thịt đang đong đưa theo dầu nóng.


Tiểu hòa thượng rốt cuộc nhịn không được, hắn ôm bụng vọt tới bên cạnh một cây cột mà nôn từng ngụm, nhưng đồ sớm bị nôn hết mà hắn vẫn nôn khan nửa ngày nữa mà ngực vẫn thấy khó chịu.


“Sư đệ, nơi này không thích hợp, không thích hợp……” Hòa thượng trẻ tuổi lẩm bẩm, lập tức túm lấy tiểu hòa thượng đang ngồi xổm trên đất, hét lớn vào khuôn mặt đã sợ tới mức ngu dại của hắn, “Chúng ta phải đi mau, phải nhanh chóng rời khỏi đây.”


Nhưng vừa chạy được hai bước thì phía sau lại vang lên một tiếng nói nghẹn ngào, “Đồ nhi, mau cứu vi sư, cái nồi này nóng quá, lục phủ ngũ tạng của ta đều bị đốt cháy rồi.”


Hai hòa thượng đồng thời thét lên, đầu không tự chủ được mà quay lại, lúc này họ nhìn thấy cảnh tượng khủng bố nhất trong cuộc đời này: Hai cánh tay đã bị tách ra của lão hòa thượng đang gắt gao bám lấy miệng nồi, đầu nổi lên trên miệng nồi, miệng há mở mà gọi bọn họ.


Nhìn thấy cảnh tượng quái dị như thế, tiểu hòa thượng nhất thời mềm chân, nằm liệt trên mặt đất không đứng dậy nổi nữa. Hòa thượng trẻ tuổi thì lớn gan hơn một chút, nhưng hai chân hắn cũng không nghe theo sai bảo, cứ thế tập tễnh mà đụng phải một cây cột đá.


Tiếng sư phụ cầu cứu càng lúc càng lớn, giống như đã đến sau lưng hắn, thanh âm vô cùng thê lương, giống như đang bi lăn qua chảo dầu.


Hòa thượng trẻ tuổi cũng không đi nổi nữa, hắn ôm cột đá trước mặt, miễng cưỡng chống đỡ thân mình, không đến mức ngã xuống đất như tiểu hòa thượng. Nhưng tay hắn chạm vào cột đá lại thấy gập ghềnh như có khắc chữ.


Hắn chậm rãi ngửa đầu, rốt cuộc cũng thấy được một hàng chữ kinh tâm động phách khắc trên cột đá: Ác quá ngô môn gan tự hàn.


“Ác quá ngô môn gan tự hàn……” Hắn lẩm nhẩm lặp lại những lời này, ngực bỗng nhiên cảm thấy một cỗ lạnh lẽo tiến vào, cả người không tự chủ mà quỳ rạp trên đất, cuộn tròn thành một đoàn, dập đầu “Thùng thùng” lên nền nhà, “Ta sai rồi, ta sai rồi, hãy tha cho ta, ta thật sự biết sai rồi……”


“Sư huynh, sư huynh, nơi này…… Nơi này sao lại nhiều tơ hồng như vậy? Thứ quỷ quái này, mau cách ta xa một chút, cách xa một chút……”


Tiếng kêu hoảng sợ của tiểu hòa thượng bỗng nhiên tiến vào trong tai hắn. Hắn cả kinh, chậm rãi ngẩng đầu, theo tiếng nói nhìn lại thì thấy vô số tơ hồng từ bên trên đang chậm rãi bay xuống, giống như mưa bụi mùa thu, nhỏ bé yếu ớt, mềm nhẹ, che trời lấp đất mà chụp xuống đầu bọn họ.


“Bá.”


Phía sau bàn thờ bỗng nhiên phát ra một tiếng vang cực nhỏ, một bóng dáng nhợt nhạt từ bóng đêm bước ra.


Hóa ra hắn vẫn luôn ở nơi đó, chờ đợi bọn họ từ trước khi hai người chưa vào, giống như con nhện chờ đợi con mồi sa lưới.