“Tiếng gì vậy?” Cột sống Nhị Hỉ dâng lên một trận hàn ý.
“Heo kêu.” Tiểu Ly nhìn hắn cười, ánh mắt hắn đã thay đổi, không giống một hài đồng 5,6 tuổi mà tràn đầy ác ý, không hề che giấu.
Mưa gió rơi xuống, dưới cơn mưa căn nhà trông có vẻ mông lung, giống như không hề chân thật. Còn có vài bóng người ở trong viện đều không có biểu tình gì, cũng không giống người sống, mà giống mấy con rối gỗ.
Nhị Hỉ nhìn quanh, phát hiện một nhà ba người đều không động đậy, dùng đôi mắt như cá chét mà nhìn mình, hận không thể chọc từ trên người hắn ra mấy cái lỗ thủng.
Hiện giờ hắn đã cảm thấy có gì đó không đúng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng xuống má, hắn thở dồn dập phì phò, lùi từng chút một ra khỏi cửa.
“Cha, hắn muốn chạy.” Tiểu Ly đột nhiên nâng tay lên, đầu ngón tay kiều nộn chỉ vào Nhị Hỉ ở đối diện, khiến hắn giật mình. Cùng lúc đó, hắn nghe được phía sau “Loảng xoảng” một tiếng, quay đầu lại thì phát hiện nữ nhân kia đã khóa cứng cửa lại, hướng hắn lộ ra một nụ cười không có độ ấm.
“Hồ đại ca, ngươi thả ta ra đi, chuyện hôm nay ta tuyệt đối sẽ không tiết lộ ra ngoài, ta không nghe thấy cũng không nhìn thấy gì……”
Lúc hắn đang run run xin tha thì hậu viện lại truyền đến tiếng hét thảm thiết, thê lương, thống khổ, xuyên thấu bầu trời đầy mưa bụi mà đâm thủng không trung màu đen.
“Ngươi không nghe thấy gì sao? Vậy ngươi nói xem tiếng vừa rồi là cái gì?” Hồ Tĩnh nhếch môi, lộ ra răng cửa vàng đen ở bên trong.
“Heo kêu, là…… Là heo kêu.” Nhị Hỉ trả lời, hắn bật khóc, nước mắt rơi ào ạt xuống gương mặt.
Qua đôi mắt đẫm lệ mông lung, hắn nhìn thấy Hồ Tĩnh ước lượng cái rìu đang để bên chân, bước từng bước đến chỗ mình. Lúc đến bên người, hắn để sát cái rìu lên cổ Nhị Hỉ, nói, “Đi, ta để ngươi nhìn xem chúng ta giết heo như thế nào.”
***
Nhị Hỉ bị trói trên một chiếc ghế loang lổ vết máu, những vết máu đó đương nhiên không phải của hắn, còn có phải của nam nhân cả người đầy máu vừa bị kéo từ chuồng heokia ra không thì hắn cũng không biết được. Rốt cuộc, đã chết hai người, người này hẳn là người thứ ba, mà hắn phải chăng sẽ là người thứ tư……
Người sinh.
Nhị Hỉ nhận ra nam nhân đang rên rỉ kia là Vương Thành, là lão bản kinh doanh hàng trà ở trên phố, đã mất tích mấy ngày nay. Hóa ra hắn bị bắt tới nơi này.
Hiện tại, Vương Thành bị Hồ Tĩnh ôm để lên trên một cái bàn đá, tay chân cột vào bốn cái cọc gỗ cạnh bàn đá, động cũng không động đậy được. Nhưng Nhị Hỉ cảm thấy bọn họ đang làm điều thừa, bởi vì trên thân thể Vương Thành cơ hồ chẳng có chỗ nào lành lặn. Thái dương hắn bị vũ khí sắc bén đập lên, miệng vết thương đã mưng mủ, chảy máu đen ra ngoài. Những chỗ khác trên thân thể thì xanh tím đan xen, hiển nhiên là đã bị đánh mấy bận.
Hiện tại Vương Thành đã chỉ còn thoi thóp, ngực cũng chỉ còn lại mấy hơi thở nát, miễn cưỡng đủ phát ra chút rên rỉ lúc sắp chết.
Nhị Hỉ rất kỳ quái, bọn họ vì sao phải lưu Vương Thành đến tận bây giờ, nếu không muốn bị phát hiện thì hẳn là bắt được lập tức giết ngay mới đúng, vì sao lại đợi nhiều ngày mới xuống tay, chẳng lẽ, chính là để tra tấn hắn thêm mấy ngày, làm hắn nếm hết thống khổ rồi mới cho hắn được thống khoái mà chết sao?
Nghĩ đến đây, hắn tựa hồ đã đoán trước được vận mệnh của mình, liền rùng mình thật mạnh, thân thể run đến lợi hại.
Mấy người Hồ gia sau khi đem Vương Thành cột chắc lại thì liền đi ra ngoại viện, hiện tại bên trong nội viện chỉ còn lại hai người bọn họ. Nhị Hỉ nhìn chằm chằm đôi mắt của Vương Thành, phát hiện ra ngoài tuyệt vọng thì còn có một thứ cảm xúc khác.
Giải thoát.
Không sai, nam nhân này thế nhưng lại giống như trút được gánh nặng trước khi chết. Có thể thấy được hắn đã phải chịu đựng tra tấn như thế nào.
Nhị Hỉ lại khóc, tuy rằng trong miệng hắn bị nhét một miếng giẻ lau nhưng hắn vẫn phát ra tiếng kêu rên. Đến bây giờ hắn mới suy nghĩ cẩn thận, hóa ra hắn không phải ngẫu nhiên gặp được cha con Hồ gia mà bọn họ vẫn canh giữ ngoài sòng bạc, chờ con thỏ ngu dốt là hắn rơi vào bẫy.