Hồ tĩnh lại cộc lốc cười, “Các ngươi đều là những người trong bụng có chữ, chuyện gì nghe cũng hiểu, không giống ta, nghe xong thì nửa ngày cũng không hiểu ngươi đang nói cái gì.” Nói xong, hắn lấy từ trong chậu nước ra một cái khăn lông trắng, vắt nước rồi lau trên trán Nhị Hỉ mấy cái, “Hôm nay có đào lỗ tai không?”
Nhị Hỉ không kiên nhẫn nâng nâng cánh tay tỏ vẻ đồng ý, vừa lúc bên người có một tiểu hài tử đi đến, bị hắn thừa cơ túm chặt cánh tay, “Tiểu Ly, ta mới vừa cùng cha ngươi nói nửa ngày, hắn không rõ, vậy ngươi nghe có hiểu không?”
Đứa nhỏ kia xoa xoa cái mũi toàn nho nhỏ, “Vừa nãy ta chơi ném bao cát, ngươi vừa nói cái gì?”
Nhị Hỉ có chút thất vọng, hắn vốn định dựa vào cái bí mật kinh thiên này để hấp dẫn sự chú ý của mọi người nhưng lại đâm phải hai cây đinh mềm này khiến hứng thú cũng giảm đi. Hắn gõ gõ đầu tiểu hài tử kia một chút, “Gần đây đừng theo cha ngươi chạy lung tung, cẩn thận bị người ta chặt cánh tay đó.”
Tiểu Ly hướng hắn làm cái mặt quỷ, nhặt bao cát lên rồi chạy xa.
Nhị Hỉ lại một lần nữa ngồi xuống ghế, Hồ Tĩnh đã lấy từ trong ngăn kéo ra một cây móc lỗ tai, ở trong vành tai hắn mà nhẹ nhàng chọc chọc. Tay người này nhẹ, nhìn lại chuẩn, đào đến chỗ sâu cũng không đau, ngược lại còn khiến người ta như được gãi đúng chỗ ngứa, thoái mái đến mức lỗ chân lông cả người đều nở ra.
“Lát nữa ngươi còn đi chỗ khác sao?” Hồ Tĩnh khàn giọng hỏi những lời này.
“Trở về làm gì? Ngươi cũng không phải không biết cái vị thiếu gia kia của nhà ta đều là cả ngày không về, ta chỉ có một mình rất nhàm chán, còn không bằng đi dạo quanh một chút.”
“Mạng ngươi tốt, Thẩm thiếu gia đối đãi với ngươi giống như thân huynh đệ vậy.”
“Có cái gì tốt chứ? Hắn nghèo đến không được, vừa ra lễ hỏi thì trong nhà đã chẳng còn lại mấy văn tiền. Aizzz, đào tiếp đi, đúng rồi, chính là chỗ đó, thoải mái quá.”
***
Ánh tà dương đem bảng hiệu của Tân An phủ nhuộm thành màu đỏ sậm, cũng phủ màu hồng lên một đội nhân mã từ trong đi ra. Tưởng Tích Tích đứng ở phía trước đội ngũ nha dịch, lại nhìn thấy Yến Nương đang đứng ở đầu ngõ. Nàng nói với Sử Kim vài câu rồi hướng Yến Nương đi qua.
“Tưởng cô nương muốn đi tuần tra ban đêm sao?”
“Lệnh cấm đi lại ban đêm đã hạ, vì bảo đảm an toàn cho dân chúng nên đại nhân an bài mấy đội người thay phiên nhau đi tuần tra.”
“Trình đại nhân đi đâu rồi?”
“Nhữ Châu, ngài ấy đi gặp Thẩm Thanh rồi thì lập tức chạy đến đó, Yến cô nương, ngươi nói xem Thẩm Thanh này thần thần bí bí, vì sao đại nhân lại coi trọng ý kiến của hắn vậy, ta thật là nghĩ không rõ.”
“Ai biết được,” Yến Nương ngẩng đầu nhìn thoáng qua sắc trời sắp ảm đạm, “Đêm nay lại có mưa, Tưởng cô nương phải cẩn thận.”
Mưa hả? Tưởng Tích Tích nhìn nhìn không trung, hoàng hôn đang thu lại những tia nắng cuối cùng, bầu trời dần dần biến đen, nhưng một cụm mây cũng không có, làm gì có mưa chứ.
Đang nghĩ thì tiếng Sử Kim từ phía sau truyền đến, “Tưởng cô nương, thời gian không sai biệt lắm rồi, chúng ta cũng nên đi thôi.”
Vì thế, nàng hướng Yến Nương cáo biệt, mang theo một bụng hoang mang mà dẫn bọn nha dịch rời đi.
Nhị Hỉ từ sòng bạc đi ra thì chân trời vừa lúc có một đạo sấm sét bổ xuống. Hắn nhìn mây đen cuồn cuộn, trong lòng càng thêm bức bối khó chịu. Hôm nay vận khí của hắn cực kém, không chỉ tiền trong túi thua hết mà còn nợ những mấy điếu tiền, mà mấu chốt chính là tiền này Thẩm Thanh giao cho hắn để hắn mua quà cho Kiều gia. Bây giờ hắn làm sao về nhà báo cáo được đây? Càng xui xẻo hơn là quản sự của sòng bạc tuyên bố nếu hắn không trả tiền thì ngày mai ông ta sẽ tới Thẩm gia đòi, đến lúc đó Thẩm Thanh có đuổi hắn ra khỏi cửa hay không? Có khi hắn còn bị giải lên quan phủ ấy chứ?