Ở trên đê xoay vài vòng, Tưởng Tích Tích cũng không tìm được nơi con mèo trắng yên giấc. Trong lòng nàng nói thầm: Chính mình rõ ràng đem nó chôn ở bờ sông, còn lập cái mộ, nhưng đất chỗ này bây giờ chỗ nào cũng phẳng, chẳng còn dấu vết gì. Chẳng lẽ con mèo này thật sự vùng dậy, còn ở lúc nguy cấp mà bảo hộ nàng sao?
Lúc nàng nhíu mày trầm tư thì không phát hiện ra mặt sông vốn bình tĩnh đã lặng lẽ nổi lên biến hóa, giữa sông có thêm một đoạn sương mù, từng chút một hướng về bờ. Bên trong sương mù còn ẩn ẩn có tiếng khóc vang lên, bi thương, khi có khi không.
Chờ đến khi Tưởng Tích Tích ngẩng đầu thì đám sương này đã tới trước mặt nàng, ở trên mặt nước rung rinh lung lay trong chốc lát, biến ảo thành một bóng người trong suốt.
“Vương Ngộ Thần……” Nhìn hai chân người nọ phía dưới huyết nhục mơ hồ, chỉ còn lại mấy khối xương vỡ, Tưởng Tích Tích chậm rãi ngẩng đầu, “Ngươi có điều gì muốn nói, hãy nói cho ta, nói không chừng ta có thể giúp ngươi.”
Tuy rằng rất sợ hãi, nhưng nàng cuối cùng cũng không đành lòng. Vương Ngộ Thần bị chết quá thảm, nếu thật sự có thể giúp hắn đạt thành tâm nguyện, trong lòng nàng cũng thoải mái một ít.
“Vòng tay……”
Thanh âm của hắn mơ hồ, nghe không rõ lắm. Cũng đúng, đầu lưỡi của hắn hẳn là cũng bị đám chuột kia cắn rồi, đương nhiên sẽ không nói rõ chữ.
“Ngươi nói cái gì?” Tưởng Tích Tích đến gần một bước, lớn tiếng hỏi. Nhưng bảo kiếm trong tay nàng lại đem Vương Ngộ Thần bức lùi về phía sau, thật lâu cũng không dám đến gần nửa bước.
Quỷ sợ vũ khí sắc bén, Tưởng Tích Tích vì thế đem bảo kiếm ném ở một bên, lại đi đến hai bước, nước sông tẩm ướt giày của nàng nhưng nàng không thèm để ý. Nàng duỗi cổ hướng Vương Ngộ Thần hô, “Ngươi không cần sợ, kiếm đã bị ta ném, ngươi rốt cuộc có điều gì muốn nói thì lặp lại lần nữa.”
Vương Ngộ Thần thật cẩn thận hướng nàng nhích lại gần, hắn dùng sức giương miệng, “Vòng tay, vòng tay của Phàn Tình không phải ta lấy.”
Lần này, Tưởng Tích Tích nghe rõ, đồng thời cũng bị kinh sợ đánh tới, hóa ra hắn lưu lại dương gian không muốn đi, không phải bởi vì bị chết quá thảm, mà là còn có tâm sự chưa nói xong, đây là nút thắt giữa hắn cùng Phàn Tình, nếu không giải được thì hắn chết không an tâm.
Tiếng lòng bị đột nhiên kích thích một chút, Tưởng Tích Tích nhịn xuống không khóc, “Ta đã biết, ngươi yên tâm đi, ta sẽ nói cho Phàn Tình, ngươi liền…… An tâm đi thôi.”
Vương Ngộ Thần hướng nàng gật gật đầu, thân thể hắn dần dần ẩn trở lại trong sương mù rồi đám sương mù đó lại chậm rãi bay ra giữa sông, rốt cuộc tan thành mây khói.
Tưởng Tích Tích hít hít cái mũi, nhặt lên bảo kiếm rồi đi vào trong thị trấn. Trong lòng nàng thực hụt hẫng, vốn dĩ nàng không có hảo cảm gì với Vương Ngộ Thần, cảm thấy hắn đang lợi dụng Phàn Tình, lấy bạc từ Dụ Vô Thương để trợ cấp chính mình. Nhưng hiện tại thoạt nhìn, hắn đối với Phàn Tình hẳn là động chân tình, nếu không, sẽ không mạo hiểm bị hồn phi phách tán cũng muốn đem chuyện này nói cho rõ ràng.
Nhưng vòng tay nếu thật sự không phải hắn trộm, thì ai đã đưa đến hiệu cầm đồ chứ? Chẳng lẽ thật sự có đạo tặc?
Nàng vừa nghĩ vừa đi về phía trước, bất tri bất giác đã đi tới trên đường lớn của trấn Thanh Thủy, cửa hàng phía trước còn sáng đèn, mấy bóng dáng quen thuộc đang đứng cạnh cửa, đưa đẩy cái gì đó. Tưởng Tích Tích nhìn kỹ xem thì thấy hóa ra đó là sạp thịt của nhà Vương Ngộ Thần. Trước cửa có một cái xe lăn, chính là của Dụ Vô Thương. Hắn đang đưa một cái túi nhỏ qua, “Vương thúc, ngươi nhận lấy đi, việc của Ngộ Thần tất cả mọi người đều rất khổ sở, chút bạc này tuy không đáng giá nhưng đại biểu cho chút tâm ý của ta. Nếu ngươi không nhận thì ta về nhà làm sao công đạo với bà bà.”
Vương đồ tể lau nước mắt, duỗi tay tiếp nhận cái túi, “Dụ thiếu gia, ngươi nói, ta bây giờ phải làm sao, ta chỉ có một đứa con này, hắn đã chết thì ta còn sống làm gì nữa.”