“Dặn dò xong vài việc này, thiếu niên kia liền dắt con ngựa giao cho lão gia, để ông ấy thúc ngựa trở về, một khắc cũng đừng chậm trễ. Lão gia đương nhiên giống như có được thánh chỉ, ngày đêm chạy về, dựa theo lời hắn dặn mà làm từng việc, nửa điểm cũng không dám qua loa. Quả nhiên, một tháng sau, trên trấn rốt cuộc không có người chết nữa, mà đám chuột kia cũng bởi vì không tìm thấy đồ ăn mà chết đói hơn phân nửa, họa chuột từ đó được tiêu trừ.”
“Thiếu niên kia chính là Trình đại nhân?” Tưởng Tích Tích kinh ngạc nói.
“Còn không phải ngài ấy ư,” Phàn phu nhân cười tủm tỉm nhìn nàng, “Cho nên nói Trình đại nhân là đại ân nhân của trấn Thanh Thủy này, nếu không có ngài ấy thì hiện tại sao ta còn có thể ngồi ở chỗ này nói chuyện phiếm với ngươi chứ.”
“Phu nhân, ngài chớ trách ta nhiều lời, ta nghe Phàn Ấm nói, Phàn lão gia cũng qua đời vào mùa hè sau khi dịch bệnh tiêu trừ, chẳng lẽ bởi vì đi lại bôn ba, vất vả lâu ngày thành tật sao?”
Phàn phu nhân cúi đầu, “Không phải, lão gia thân thể khoẻ mạnh, ông ấy là bị chuột cắn chết.”
“Cái gì?”
“Dịch bệnh qua đi, bởi vì trường kỳ không có người cho ăn cùng trồng trọt, con tằm và lá trà trong trấn cũng chẳng còn bao nhiêu cho nên trấn dân đang thương lượng chuyện chạy nạn, mọi người ước định thời gian, thu thập bọc hành lý, chuẩn bị cùng rời khỏi đây. Nhưng trước khi đi một đêm, lão gia lại xảy ra chuyện. Lúc ấy vì phòng ngừa chuột ngóc đầu trở lại mà trong thị trấn nhà nhà đều nuôi mèo. Buổi tối hôm đó, ta cùng Phàn Tình và Phàn Ấm sớm đã đi ngủ, đến nửa đêm lại thấy tiếng mèo nổi lên bốn phía, một tiếng tiếp theo một tiếng, thê lương đến dọa người. Ta bị tiếng mèo kêu làm bừng tỉnh, phát hiện lão gia cũng không ở trên giường, vì thế ta chạy nhanh vào trong viện tìm ông ấy. Nhưng mới vừa bước vào sân, ta liền thấy thi thể lão giao, ông ấy thẳng tắp nằm ở trong sân hai tay hai chân thẳng tắp mở ra, mấy con mèo đang đạp lên người ông ấy, giống như đang cẩn thận ngửi cái gì đó. Ta vừa muốn chạy qua đó thì sau lưng lại truyền đến tiếng nữ nhi khóc, hóa ra các nàng cũng bị đánh thức, cũng đã nhìn thấy cảnh lão gia chết.”
“Cho nên, Phàn Tình và Phàn Ấm sợ chuột là vì thế này sao?”
“Không sai, khi đó các nàng mới hai tuổi, cũng chưa nhớ chuyện nhưng mèo và thi thể phụ thân các nàng có liên hệ với nhau, khiến trong lòng các nàng có một vết sẹo. Cho nên đến giờ mặc dù các nàng đã sớm biết lão gia là chết như thế nào nhưng vẫn sợ mèo, bởi vì ký ức khủng bố này đã cắm rễ trong lòng chúng, hơn nữa, có lẽ nó sẽ theo các nàng cả đời.”
“Thì ra là thế,” Tưởng Tích Tích than một tiếng, “Nhưng phu nhân, ngài vừa rồi nói Phàn lão gia là bị chuột cắn chết mà?”
Phàn phu nhân cười khổ gật gật đầu, “Những vết thương trên người lão gia cũng giống trên người Vương Ngộ Thần, vừa nhỏ vừa nhiều, vết thương trí mạng là ở chỗ này,” bà chỉ chỉ vào cổ mình, “mạch máu của ông ấy bị cắn đứt, máu chảy không ngừng. Ta nghĩ sở dĩ lũ mèo ở trên người ông ấy ngửi tới ngửi lui là vì chúng phát hiện ra mùi chuột. Chúng nó là do lão gia nuôi lớn, nên muốn dựa vào mùi đó mà truy lùng đám chuột, trả thù cho lão gia.”
“Đúng là những con vật trọng tình trọng nghĩa.” Tưởng Tích Tích nhớ tới hôm nay ở mộ viên bạch miêu cũng cứu nàng và Phàn Tình. Chẳng lẽ nó cũng đang báo đáp ân tình mình mai táng cho nó để nó có thể khởi tử hồi sinh sao? Vừa nghĩ đến đây nàng liền lắc lắc đầu, “Sao có thể chứ, nếu thế này là có thể khởi tử hồi sinh thì thế gian không phải loạn rồi sao.”
“Tưởng cô nương, đang suy nghĩ gì vậy?” Thấy Tưởng Tích Tích không nói lời nào, Phàn phu nhân nhẹ giọng hỏi.
“Phàn phu nhân, theo ý của ngài thì chuột là loại động vật mang thù sao?”
“Các lão nhân trên trấn đều nói chuột là động vật rất thông minh, có thù tất báo, vốn ta còn không tin, nhưng sau khi xảy ra việc của lão gia thì ta đã tin. Chúng nó nhất định biết lão gia hại chết nhiều đồng loại của mình như thế nên mới ở đêm trước khi đi giết hại ông ấy.”