Hữu Nhĩ cảm thấy sương mù trước mắt tiên tan, linh nhãn trên ấn đường dần tan đi, hai mắt lại mở ra.
Nó vội theo lời Yến Nương phân phó mà bưng tới một chén nước, đưa đến trước mặt nàng, trong miệng hỏi, “Mới vừa rồi thấy cô nương buồn bực không vui, chẳng nhẽ ngươi mơ thấy cái gì không vui, có thể kể ta nghe không?”
Yến Nương sửa sửa mái tóc bị mưa xối, không chút để ý mà giương mắt nhìn nó, “Ta mơ thấy ngươi đánh rơi một cái bình hoa nên mới giận, ở trong mộng đánh ngươi kêu cha gọi mẹ, chạy trốn lên cây không dám xuống.”
Hữu Nhĩ biết nàng không muốn kể thật nên cũng không truy vấn tiếp, chỉ đi vào trong bếp lấy một bình quả vải ngâm mật tốt nhất, lấy ra hai muỗng bỏ vào trong ly quấy đều lên rồi lại bưng cái ly ra, “Uống đi, trong lòng khổ, uống chút đồ ngọt thì sẽ thoải mái hơn.”
Yến Nương nghe hắn nói lời đầy ẩn ý thì buông cái ly, duỗi tay nhéo hai cái tai lông xù của nó kéo tới trước mặt, cẩn thận đánh giá trong chốc lát rồi nhướng mày hỏi, “Ngươi làm gì mà thần thần bí bí, còn không có việc gì mà ân cần, có phải ngươi gạt ta làm chuyện gì không thể tha thứ, cho nên mới chu đáo như vậy không?”
Hữu Nhĩ cười đến nhe răng trợn mắt, khoa trương vô cùng nhưng trái tim trong lòng ngực lại “Thịch thịch thịch” nhảy không ngừng, sợ chuyện mình lẻn vào ngó trộm giấc mộng của nàng bị nàng phát hiện. Cũng may lúc này cứu tinh của nó đã tới, một con sâu to bằng ngón cái từ giữa không trung hạ xuống, nghiêng ngả lảo đảo dừng trên bàn đá, trên người nó có sọc đen vàng, bị nước mưa cọ rửa đến tươi sáng, thoạt nhìn có chút dọa người.
Yến Nương buông tay, ánh mắt ngừng ở trên bụng con sâu kia bất động, ở đó có mắc một sợi dây.
“Đây là…… Quả lỏa?”
Hữu Nhĩ duỗi tay muốn bắt lấy con sâu kia, lại bị Yến Nương giành trước một bước, nàng đem nó niết ở trong tay, lộn cả người nó lại, quả nhiên thấy một mảnh tua kiếm treo trên người nó. Mảnh tua kiếm kia lầy lội bẩn thỉu, long văn cũng bị xước đến nhìn không thấy.
“Cô nương, là kiếm tuệ, sao kiếm tuệ lại ở chỗ này, còn bị cắt một nửa?” Hữu Nhĩ kinh hô.
Yến Nương đem kiếm tuệ cởi xuống, nhìn kỹ vết cắt trên mình nó, đáy mắt bỗng nhiên hiện ra một mảnh tối tăm, “Nó bị roi sắt cắt thành hai đoạn.”
“Roi sắt ư?” Giọng Trình Mục Du từ cạnh cửa truyền tới, hắn bước nhanh vào sân, đến bên cạnh Yến Nương, “Lão đạo kia từng dùng roi sắt cắt Tôn Hoài Cẩn thành vài đoạn, chẳng lẽ tua kiếm này cũng bị lão đạo sĩ kia cắt đứt sao?”
Từ khi biết Trình Mục Du là người tham gia tế bái mười năm, Yến Nương cũng buông cảnh giác với hắn, vì thế nàng nói thẳng không cố kỵ, “Đại nhân nói không sai, lúc Hỗ Chuẩn rời đi ta để kiếm tuệ này đi theo hắn, cùng hắn tìm yêu đạo kia. Hiện tại Hỗ Chuẩn không trở về, kiếm tuệ cũng bị cắt thành hai đoạn, ta đoán bọn họ sợ là đã tìm được yêu đạo kia, nhưng…… Một chết một bị thương……”
Nghe nàng nói như vậy, trong lòng Trình Mục Du lập tức dâng lên một cơn sóng lớn. Nhiều ngày nay hắn vì chuyện gan rồng mà trằn trọc khó ngủ, hiện tại biết được yêu đạo kia đã xuất hiện lại thì càng sợ hắn gây chuyện bất lợi cho Yến Nương.
Hắn miễn cưỡng định thần, phân tích tình hình, “Cô nương, Hứa Đại Niên có phải lấy gan rồng từ chỗ hắn không?”
Yến Nương đang thương tiếc mà vuốt khẽ tua kiếm kia, nghe hắn nói vậy thì hừ nhẹ một tiếng, trong mắt hiện ra một đạo hàn quang, “Sự tình cuối cùng đã rõ ràng, hắn nhất định éo hỏi Hỗ Chuẩn chỗ ta ẩn náu, cho nên mới đem gan rồng đưa cho Hứa Đại Niên, để thả khuất tử điểu, mượn cái này tới thử năng lực của ta.”
“Thử.” Trình Mục Du bắt lấy một chữ mấu chốt nhất, hỏi “Vì sao hắn phải thử cô nương? Cô nương cùng với hắn có huyết hải thâm thù, sao hắn lại không biết về cô nương mà phải thử chứ?”