Tân An Quỷ Sự

Quyển 16 - Chương 557: Ngọn nguồn





Một đám mây lớn màu xám đè nặng trên bầu trời, gió thu nổi lên bốn phía, mưa bụi theo gió rơi xuống, dừng trên người Yến Nương đang ngủ bên cạnh bàn, chỉ trong chốc lát đã thấm ướt tóc và váy nàng.


“Cô nương, trời mưa rồi, vào nhà ngủ đi.”


Hữu Nhĩ đi từ trong phòng ra, căng cây dù trong tay che trên đỉnh đầu của Yến Nương, lẩm bẩm nói, “Cho dù không sợ mữa thì cũng không thể ngủ ở đây, lát nữa giày vớ đều ướt đẫm thì ta còn phải đi giặt nữa.”


Thấy Yến Nương vẫn không tỉnh, nó liền cong người, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang nhăn lại của nàng, cẩn thận quan sát một lúc lâu mới lẩm bẩm, “Mơ thấy cái gì mà lại thất hồn lạc phách như thế chứ?”


Yến Nương “Hừ” một tiếng, đem mặt chuyển sang một bên, đôi mắt vẫn nhắm chặt, không có dấu hiệu muốn tỉnh lại.


Hữu Nhĩ gãi gãi đầu, ánh mắt nhìn qua bên cạnh, dừng trên một chén rượu không, nhịn không được bật cười, “Hóa ra là uống rượu, bảo sao gọi mãi không tỉnh, được rồi, để cô nương ngủ ở đây, ta mặc kệ đó.”


Nó nói xong liền đi vào trong phòng, cái dù kia vẫn vững vàng mà che trên đỉnh đầu của Yến Nương, thay nàng che gió mưa đang ào ạt đánh tới, không để gió mưa đánh gãy mộng đẹp của nàng.


Nhưng Hữu Nhĩ mới vừa đi đến cạnh cửa lại lùi về, nhìn Yến Nương đang nhắm mắt ngủ say, trong lòng bỗng sinh ra một ý niệm lớn mật.


Nó nhìn nàng ngủ mà do dự trong chốc lát, cuối cùng hạ quyết tâm nhắm hai mắt lại, cùng lúc đó con mắt giữa trán nó mở ra, nhìn thẳng vào Yến Nương đang say ngủ.


Nó muốn nhìn xem cái gì khiến nàng sầu khổ như thế, cho dù trong mộng cũng không chịu buông tha cho nàng.


***


Sau khi mây mù tiêu tán sau, trước mặt Hữu Nhĩ xuất hiện một tòa nhà vuông vức thật lớn, tường trắng ngói đen, nóc nhà có điêu khắc tinh xảo, ngói hình mũi hài lộ ra tia sáng kỳ lạ, bên trong lộ ra bố trí độc đóa dị thường.


Hữu Nhĩ nghe thấy trong viện óc tiếng người truyền ra thì lập tức đi vào cửa lớn, vòng qua bức tường mà đi vào trước đường.


Nó mơ hồ nhìn thấy trong phòng có hai bóng người, một đang ngồi đàm luận cái gì đó.


“Huynh trưởng hôm nay tâm tình thật tốt, chính là vì con ngựa đá kia sao?”


Giọng nói này Hữu Nhĩ nhận ra, khóe miệng nó hiện lên ý cười, đem lỗ tai dán sát cửa.


“Hồi nhỏ ta thích nhất là múa đao múa kiếm, cho nên coi con ngựa gỗ này là món đồ chơi yêu thích, thường lấy nó ra hò hét một phen, chơi đến vô cùng vui vẻ, còn mộng tưởng có một ngày có thể rong ruổi chiến trường, giục ngựa giơ roi. Chỉ là không nghĩ tới, ta đem ngựa đá này chôn trong viện mấy chục năm, đến khi về vẫn còn tìm được nó.” Một giọng nói hồn hậu đáp lại, tuy Hữu Nhĩ chưa nghe giọng nói này bao giờ nhưng cũng đoán được chủ nhân của nó là ai, vì thế nó càng chăm chú nghe hơn.


“Mộng tưởng của huynh trưởng cũng coi như được thực hiện hết rồi, vừa lúc hôm nay ta có rượu ngon, không bằng ta bồi huynh trưởng uống mấy chén, cũng coi như tận tình tận hứng.”


Người kia do dự một lúc lâu mới chậm rãi nói, “Kính Ẩn, nếu đào ra ngựa đá thì không bằng chúng ta đem nơi này đổi tên thành Kẹp Mã Doanh được không?”


“Kẹp Mã Doanh? Ngụ ý thật ra không tồi, chỉ là trong tương lai phải xây cung điện ở đây, nếu dùng cái tên này thì có vẻ không ổn cho lắm.” Nói đến đây nàng đột nhiên dừng lại, không nói nữa, trong nhà đột nhiên lặng như tờ, không khí giống như đông lại, lạnh đến dọa người.


Hữu Nhĩ đứng ở ngoài cửa có chút khó hiểu, hai người này rõ ràng còn tốt, thậm chí còn chuẩn bị chè chén một phen, sao đột nhiên lại không ai nói gì. Nó nhìn vào trong cánh cửa, thấy hai người vẫn duy trì tư thế vừa rồi, không hề nhúc nhích. Nó không biết bọn họ đang suy nghĩ cái gì, nhưng có thể đoán được trong lòng bọn họ nhất định đang kịch liệt giao tranh. Cái loại đối đầu trầm mặc này khiến trong lòng Hữu Nhĩ cực kỳ không thoải mái, hận không thể vọt vào hỏi hai người kia cho ra nhẽ.




Nhưng hiện tại nó đang ở trong mộng của Yến Nương, có thể nghe, có thể động, nhưng không thể thay đổi điều gì.


Không biết qua bao lâu, âm thanh quen thuộc kia rốt cuộc lại vang lên lần nữa, “Huynh trưởng không muốn dời đô, cho nên mới lấy một cái tên thông tục như thế cho chỗ này phải không?”


Thấy người nọ không đáp lời, nàng lập tức chẳng quan tâm đến cái gì mà lễ nghĩa quân thần, ngay tại chỗ chất vất, “Hắn đi tìm ngài đúng không? Thừa tướng đã nói hết cho ta rồi, ông ta nói Tấn Vương bị bệnh, thân thể khô gầy, được tùy tùng khiêng vào, còn ho khan không ngừng, cơ hồ nói không được một câu hoàn chỉnh.”


Người kia vẫn trầm mặc không nói, vì thế nàng giống như càng thêm tức giận, trong miệng hừ một tiếng, “Làm bộ làm tịch, xảo ngôn, dối trá tới cực điểm, ta đã biết ngay hắn sẽ tìm được nơi này, còn tranh thủ sự đồng tình của ngài.”


“Kính Ẩn……”


“Ta cũng tò mò, rốt cuộc hắn đã nói gì mà có thể khiến huynh trưởng thay đổi tâm ý?” Lâm Kính Ẩn nhìn Triệu Lãng, trong mắt có ngọn lửa tung bay.


“Kính Ẩn, ngươi quá nhạy cảm, ta vẫn chưa thay đổi tâm ý, chỉ là thấy hắn chân thành khẩn cầu thì trong lòng ta có chút không đành lòng mà thôi.” Triệu Lãng bất đắc dĩ mà cười vài tiếng.


“Huynh trưởng thật sự không bị hắn đả động sao?”


“Không hề.”


“Vậy thỉnh huynh trưởng lập lời thề.”


“Ai, ta là Hoàng Thượng, tự nhiên là nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy.”


Trong phòng lại trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc có âm thanh truyền ra, “Được, nếu huynh trưởng không muốn thề, ta sẽ không bắt buộc, nhưng hiện tại ngài có thể nói với ta hắn đã nói cái gì không?”


“Hắn nói nếu không phải cấp bách, hà tất phải hao phí nhân lực dời đô chứ?”


“Vậy huynh trưởng trả lời hắn thế nào?”


“Ta nói Tấn Vương có ý tốt, nhưng vì cơ nghiệp trăm năm, không thể suy nghĩ nông cạn.”


“Huynh trưởng trả lời rất tốt, ta đã biết Tấn Vương muốn lấy hành động lần này mà đả kích ngài. Nhưng hắn chưa từng mang binh đánh giặc, sao biết địa thế hiểm trở quan trọng thế nào. Hiện tại hắn cố chấp như thế, toàn là vì tư lợi cho bản thân, huynh trưởng, ngài chớ có bị hắt gạt.”


Triệu Lãng lại cười, “Không đâu, ngươi và Thừa tướng hao hết tâm lực mới có thể thuyết phục được đám triều thần, sao ta có thể uổng phí một mảnh khổ tâm của các ngươi chứ? Nhưng Kính Ẩn, ba chữ Kẹp Mã Doanh này tuy thông tục nhưng ta lại cảm thấy rất hợp với ta. Triệu Lãng ta vốn không phải người phong nhã gì, nếu cố tỏ vẻ văn hoa chỉ khiến người ta chê cười.”


“Kẹp Mã Doanh?” Lâm Kính Ẩn nhẹ giọng nói ra ba chữ này, bỗng nhiên vỗ tay nói, “Kẹp mã doanh trung mây tía cao, trướng người trong đã hoàng bào, rất tốt rất tốt, cứ gọi là Kẹp Mã Doanh đi.”


Hữu Nhĩ nghe thấy tiếng cười thoải mái của nàng thì trong lòng đầy khả nghi: Nếu lúc này vui vẻ như thế, sao vẻ mặt nàng lại đầy ưu sầu, giống như hãm sâu trong đau khổ chứ? Chẳng lẽ sau này xảy ra biến cố, cho nên kế hoạch rời đô vẫn không thể thực hiện được sao?


Đang nghĩ ngợi thì trước mắt lại bốc lên một màn sương trắng, bên tai cũng truyền đến tiếng Yến Nương nửa ngủ nửa tỉnh nói mớ, “Hữu Nhĩ, ta khát, cho ta nước uống.”