Cách Tân An phủ không xa là một chiếc xe ngựa, màn xe bị nhẹ nhàng nhấc lên một góc, trong khoảnh khắc lại chậm rãi thả xuống.
“Nàng kia chính là tú nương cách vách sao?” Chung Mẫn cân nhắc hồi lâu, rốt cuộc lại hướng ra bên ngoài nhàn nhạt hỏi một câu.
“Chính là nàng ta, hôm qua con còn vì Tưởng Tích Tích mà tức giận, không nghĩ tới người cần phải phòng bị nhất lại ở chỗ này.” Chung Chí Thanh hiểu nữ nhi nhà mình nhất nên mới cố ý dùng lời nói để kích thích nàng.
Kỳ thật ông ta đã nhắm Trình Mục Du rồi, người thanh niên này tiền đồ vô lượng, nếu làm con rể mình thì đối với con đường làm quan của mình sẽ cực kỳ có ích. Nhưng ông ta biết lấy tính tình của Chung Mẫn, nếu ngay từ đầu đã đem nàng ta đính hôn cho hắn thì nàng ta sẽ cảnh giác, không nhất định sẽ nghe theo lời mình. Cho nên lúc trước ông ta mới nói thử một phen, cũng không định đoạt cái gì. Nhưng ông ta không nghĩ tới chỉ vì một lần ngẫu nhiên gặp mà Chung Mẫ lại nảy sinh ngưỡng mộ với Trình Mục Du, khiến mình đỡ được bao nhiêu việc.
Còn tú nương kia, ông ta hoàn toàn không để trong mắt, hiện giờ khuyên Chung Mẫn như thế chỉ vì kích thích ý chí chiến đấu của nàng ta, khiến tình cảm của nàng ta với Trình Mục Du càng kiên cố hơn, không cần vừa lâm trận đã có biến.
Nghĩ đến đây, Chung Chí Thanh ở trong lòng than thở một tiếng, tính nết của Chung Mẫn xác thật cổ quái, từ ban đầu nàng ta đã không hề tín nhiệm bất kỳ một ai, đối với kẻ nào cũng mang ác ý và cảnh giác cực lớn. Ngay cả phụ thân như hắn cũng không thể khiến nàng ta hoàn toàn buông bỏ đề phòng, mà ông ta lại luyến tiếc không muốn cưỡng bách nàng phải làm gì, luôn phải tìm mọi cách châm chước, cẩn thận chuẩn bị, để cho bản thân mỏi mệt đến không chịu nổi.
Nhưng cũng mãy, Chung Mẫn giống như lần đầu tiên động tâm tư với nam nhân, đã nhiều ngày nay miệng nàng ta tuy không nói gì nhưng lại lén lút mau vài bộ đồ mới, còn thường xuyên lơ đãng nhắc đến Trình Mục Du.
Chung Chí Thanh thấy thế thì trong lòng rất vui vẻ, nghĩ thầm nếu Chung Mẫn thật sự gả cho người ta thì tính tình dầu muối không ăn này hẳn có thể sửa chút, nếu thật sự như thế thì ông ta cũng có thể an tâm.
“Cô nương này thân phận hèn mọn, bề ngoài lại không tồi, trách không được Trình Mục Du sẽ đối để ý nàng ta như thế.” Chung Chí Thanh vuốt cằm, ánh mắt lại xuyên thấu qua cửa sổ kiệu, dừng trên khuôn mặt càng ngày càng xanh của Chung Mẫn.
Chung Mẫn vò khăn tay, “Một tú nương thôi mà, chẳng lẽ Trình đại nhân sẽ cưới hỏi đàng hoàng nghênh nàng ta vào cửa chắc? Cho dù hắn nguyện ý thì vị phụ thân kia của hắn chẳng nhẽ lại đồng ý?”
Chung Chí Thanh ha hả cười, “Cầu mà không được, cho nên mới càng khó quên, có lẽ sẽ nhớ ở trong lòng cả đời. Mẫn nhi, con biết chuyện này mà.”
Sắc mặt Chung Mẫn trong phút chốc trắng vài phần, nàng ta lập tức buông mành, cao giọng hô, “Hồi phủ.”
Chung Chí Thanh cưỡi ngựa đi theo phía sau kiệu, trên mặt không tự giác mà hiện lên một nụ cười cao thâm khó lường: Đúng vậy, cầu mà không được mới là khó quên nhất, việc hôn nhân này xem ra sẽ không có vấn đề gì.
***
Đêm khuya trên kênh đào là một mảnh yên tĩnh, thuyền khẽ nhúc nhích, an tĩnh phô trương mặt nước mênh mông.
Tưởng Tích Tích cùng Từ Tử Minh rón rén đi qua đám binh sĩ đang ngồi xuống đất mà ngủ, dẫm lên một cây cầu nhỏ, đi lên một thuyền muối.
Người trông thuyền và nhóm trông coi cũng đã ngủ, nằm la liệt xung quanh các túi muối. Thấy thế, Tưởng Tích Tích lắc đầu, vừa định lên tiếng đánh thức bọn họ lại bị Từ Tử Minh ngăn trở, “Tưởng cô nương, bọn họ đi đường cũng mệt mỏi, lại ngày đêm trông coi thuyền muối, hiện tại đã đến bờ, tinh thần đột nhiên thả lỏng, thân thể theo đó cũng tự nhiên thấy mệt mỏi, để bọn họ ngủ đi.”