Vương chưởng quầy bị nàng nói thế thì nhất thời không nói được gì, lại bất chấp tất cả đi lên, miệng lẩm bẩm, “Đây đều là chuyện của nhà chúng ta, một người ngoài như ngươi quản cũng rộng quá đó.”
Tưởng Tích Tích vẫn luôn đứng ở cửa nghe không nổi liền bước đến, hướng Vương chưởng quầy nói, “Người ngoài? Vừa rồi Yến cô nương cứu thê tử ngươi sao không thấy ngươi nói nàng là người ngoài? Hiện tại mới nói những lời không có lương tâm này là sao?”
Vương chưởng quầy thấy người của quan phủ giúp đỡ Yến Nương thì khí thế tức khắc yếu đi, hắn vừa cười nịnh nọt, vừa miệng lưỡi trơn tru nói, “Ta sai ta sai, hai vị cô nương xin bớt giận, ta lập tức mang bà nương nhà mình về, bảo đảm sau này sẽ không bao giờ đánh nàng nữa.”
Nói xong, hắn liền đi vào trong phòng, kéo phụ nhân còn thút thít khóc nức nở không ngừng kia bước nhanh ra ngoài, lúc ra đến cửa thì kém chút nữa là đụng phải Trình Đức Hiên và Trình Mục Du.
Tưởng Tích Tích nhìn bóng dáng hắn, trong miệng oán hận nói, “Đáng tiếc là luật lệ Đại Tống không cho can thiệp chuyện nhà, cho nên Vương gia nương tử cho dù bị đánh thành cái dạng này mà chúng ta cũng không thể đem Vương chưởng quầy kia bắt vào đại lao.”
Yến Nương bất động thanh sắc cười cười, “Ở ác gặp dữ, Tưởng cô nương yên tâm, tương lai tự nhiên sẽ có người thay chúng ta thu thập hắn.”
Nhưng lúc này Trình gia phụ tử đã đi vào, ánh mắt Trình Đức Hiên dừng trên mặt Yến Nương, sau đó chuyển qua trên người Tưởng Tích Tích, “Tích Tích, ngươi nếu đã là nha dịch, vậy phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, mới vừa rồi ta ở cửa nghe thấy ngươi dám nghị luận luật lệ triều ta, việc này mà để người có tâm nghe được thì sẽ thế nào?”
Tưởng Tích Tích sợ nhất chính là Trình Đức Hiên, vì thế nàng vội le lưỡi, khom người nói vâng rồi dịch ra phía sau Yến Nương.
“Phụ thân, Tích Tích vẫn luôn nghĩ sao nói vậy, huống hồ nơi này cũng không có người ngoài, không sao đâu.” Trình Mục Du giúp Tưởng Tích Tích giải vây, lại hướng Yến Nương cười cười, “Vất vả cho cô nương, sáng sớm đã bị chúng ta gọi đến trong phủ.”
Yến Nương nhướng mày, “Ta cũng chưa được giấc ngủ ngon, đại nhân định bồi thường thế nào?”
Trình Mục suy nghĩ một lúc lâu mói nói, “Đồ trong Tân An phủ, chỉ cần cô nương thích thì có thể cầm đi, được không?”
Sở dĩ hắn nói như vậy là vì hắn đã quen thuộc với Yến Nương, biết nàng luôn luôn thích nói giỡn, những lời này cũng không phải thật lòng cho nên chỉ nói vậy cho qua.
Nhưng lời này nghe vào trong tai Trình Đức Hiên lại có ý vị khác. Ông ta nhìn ý cười hòa thuận vui vẻ trong mắt nhi tử thì cầm lòng không đậu mà hắng giọng, nói với Trình Mục Du, “Việc này chỉ là tạm thời ngăn chặn, nếu không nhanh chóng bắt lấy con quái vật kia thì hậu hoạn khôn lường.”
Trình Mục Du gật đầu, lại nói với Yến Nương, “Cô nương, Tích Tích hôm qua cũng bị tập kích, nếu không phải nàng thân thủ tốt, hẳn đã sớm táng mệnh dưới kênh đào, cô nương bác học, thấy nhiều chuyện, có đoán ra được thứ kia rốt cuộc là gì không?”
Yến Nương ngửa đầu nhìn hắn, trên mặt tràn ra một nụ cười đắc ý, “Đã nhiều ngày ta lật sách điển tích, quả thật có tìm được chút manh mối.”
Trình Mục Du vui mừng nói, “Nó rốt cuộc là cái gì?”
Ánh mắt Yến Nương xuyên qua hắn, rơi xuống người Trình Đức Hiên, nhàn nhạt nói, “Trước mặt người ngoài ta không tiện nói rõ.”
Trình Mục Du biết nàng có ý gì, nhưng vào thời khắc này rồi, cho dù sắc mặt Trình Đức Hiên đã khó coi đến cực điểm thì hắn cũng không thể chú ý nhiều, chỉ đành duỗi tay hướng ngoài cửa vung lên, “Trình mỗ đưa cô nương ra cửa.”
***