Ba người ở gần huyện nha của Liêu Dương tiếp tục thủ bốn ngày nhưng cũng không phát hiện chuyện gì dị thường. Mấy ngày nay, Xảo Vân kia cũng ra ngoài vài lần nhưng nàng ta không phải đi tiệm may làm xiêm y thì là đi mua bột nước, phấn mặt, trừ bỏ mỗi lần đều phải ngồi một cái kiệu cực lớn đi ra ngoài, thì cũng không có chỗ nào khác khả nghi. Đám người Trình Mục Du thì lại khá vất vả, mấy ngày nay nắng nóng, không trung không có một gợn mây, không một chút gió, mặt trời giống như một mặt gương to, đem mặt đất nướng thành khô cong, đến cả ve cũng bị phơi đến héo, chỉ thi thoảng mới phát ra vài tiếng kêu rách nát.
Nhưng đám người Trình Mục Du không thể không canh ngoài huyện nha mười hai canh giờ một ngày. Bọn họ ở trong một căn nhà rách nát, phòng ở không có mái che, mặt trời chiếu thẳng xuống đem nó biến thành một cái bếp lò, người ở bên trong liền thành thịt nướng trong lò, gương mặt đen biến đỏ, cổ phơi ra, mồ hôi rơi như mưa, vô cùng khổ sở.
Hữu Nhĩ đương nhiên còn khổ sở hơn người khác, tầng lông màu bạc trên người nó giống như một cái áo lông chồn thượng đẳng, không chỉ hút nhiệt còn không dễ tán nhiệt, che ở trên người thì khiến nó chỉ cảm nhận được hai chữ “Mất hồn”.
Cho nên mặc dù hiện tại sắp tới chạng vạng, mặt trời đã bắt đầu chậm rãi thu mình dưới ánh chiều tà nhưng mồ hôi từ trên người nó chảy xuống vẫn thành một vòng nho nhỏ trên đất, tuy mặt đất sắp bị mặt trời phơi khô nhưng Trình Mục Du vẫn chú ý tới điểm này. Vì thế hắn gỡ túi nước ở bên hông xuống, muốn đưa cho Hữu Nhĩ, nhưng tay vừa sờ vào hắn mới phát hiện nước bên trong đã uống hết. Đang không biết phải làm sao thì Từ Tử Minh bưng một cái thùng gỗ bị mẻ một miếng đi vào, hướng hắn nói, “Đại nhân, thừa dịp nước giếng còn mát, ngài cùng vị tiểu huynh đệ này nhanh uống đi, cũng rửa mặt luôn.”
“Ngươi thì sao?” Thấy hắn chạy đến mồ hôi đầy đầu, Trình Mục Du có chút đau lòng.
“Vừa rồi ở bên cạnh giếng tiểu nhân đã uống rồi.” Từ Tử Minh vừa nói vừa đem thùng gỗ đặt trên mặt đất, tay phải theo bản năng xoa xoa bàn tay trái thiếu hai ngón tay, nhìn Trình Mục Du nở một nụ cười hàm hậu.
Hữu Nhĩ đã nóng đến cực điểm, nhìn thấy xô nước kia thì hắn nhào qua, vốc nước lên uống “Ừng ực ừng ực” hơn phân nửa thùng. Lúc này hắn mới nhớ tới Trình Mục Du, liền có chút ngượng ngùng đem thùng gỗ dịch về phía hắn nói, “Đại nhân, ngài cũng uống đi, cẩn thận đừng để bị nóng đến hỏng người.”
Trình Mục Du đem số nước còn dư lại cho vào trung túi nước, “Để dành đi, còn không biết sẽ phải thủ bao lâu nữa, nói không chừng sẽ còn phải dùng đến.” Nói xong, hắn lại nhìn Từ Tử Minh liếc mắt một cái, “Từ đại ca, vừa rồi vác thùng gỗ đi lâu như thế, có phải tay ngươi có chút không khỏe không?”
Từ Tử Minh nhanh chóng lắc đầu, “Không đáng ngại, không đáng ngại, tiểu nhân làm gì có kiều quý như thế, hơn nữa mấy ngày nay được đại nhân chiếu cố, vết thương trên người ta đã khỏi nhiều rồi, hiện tại chớ nói là làm cu li, chính là muốn ta hành quân đánh giặc cũng không vấn đề gì.”
Hữu Nhĩ uống đã nước rồi nên tâm tình tốt hơn không ít, hắn cợt nhả tiếp lời nói, “Hành quân đánh giặc hả? Khi còn trẻ Từ đại ca ở trong quân đội hẳn cũng là người dũng mãnh, lấy một địch ba, không nói chơi đi.”
Lời này như một đòn cảnh cáo, Từ Tử Minh nhất thời liền ngây ngẩn cả người, qua một hồi lâu, mới ấp úng nói, “Tiểu…… Tiểu huynh đệ, ngươi nói cái gì vậy, ta chưa bao giờ tham gia quân đội……”
Hữu Nhĩ chớp chớp đôi mắt, trong miệng khó hiểu nói, “Thế hai ngón tay này của ngươi không phải do bị cung tiễn bắn xuống dưới sao?”
Nếu câu vừa rồi của hắn chỉ là một gậy đập xuống thì những lời này lại giống như thiên thạch rơi xuống đầu. Từ Tử Minh toàn thân như bị đông cứng, chỉ có một đôi mắt còn động đậy. Hiện tại ánh mắt hắn dừng trên mặt Trình Mục Du, né tránh, âm tình bất định, trong lòng giống như nhận dày vò rất lớn.
Trình Mục Du chậm rãi ngẩng đầu, mắt đối mắt với Từ Tử Minh, sau đó lại chợt nhìn về phía Hữu Nhĩ, trên mặt là thần sắc cực kỳ nhẹ nhàng, “Sao lại do trúng tên, hắn là do làm việc nhà nông bị lưỡi hái cắt phải. Hữu Nhĩ, cũng có lúc ngươi nhìn lầm rồi.”