Xuyên qua một đoạn đường là tới hậu viện nơi Khúc gia ở. Trình Mục Du một đường né tránh, thật vất vả mới đến được chỗ này, may mắn trong hậu viện không có ai, cả cái sân to như thế, dưới ánh nắng chiều càng thêm quạnh quẽ.
Hắn đi tìm từng phòng một, sau đó ngừng lại trước một gian phòng có điểm xuyết gấm, phía trên giường là màn trướng màu hồng phấn, nơi nơi lộ ra hai chữ tục khí. Đồ vật bân trong nhiều nhưng bày biện không có kết cấu, đa số là những thứ màu sắc đỏ tươi, xanh biếc, liếc mắt nhìn còn tưởng đây là một tòa hoa viên xuân ý dạt dào.
Trình Mục Du nhìn nhìn phía sau, sau đó nhẹ tay nhẹ chân đẩy cửa đi vào, sau đó không tiếng động mà đem cửa đóng lại. Lúc này hắn mới đứng thẳng người, cẩn thận quan sát căn phòng tràn đầy mùi phấn bôi mặt trước mắt.
Nơi này không hề có một chút không khí thư hương, mọi thứ đều là vật ngoài phố, giống như vài món váy lụa vừa mỏng lại xuyên thấu được ném tán loạn trên giường, giống như đống son phấn chết đống trên bàn trang điểm, lại giống như mùi huân hương khiến hắn sắp chết sặc. Tất cả những điều này đều nói cho Trình Mục Du biết mình đến đúng chỗ rồi.
Hắn nhíu mày liếc mắt nhìn lư hương một cái, bắt đầu xem xét khắp căn phòng, trong màn trướng, chăn gấm, khe tường, bất luận một ngóc ngách nào hắn cũng không tha, nhưng qua mười lăm phút hắn vẫn không phát hiện ra cái gì.
Trong lòng hắn không khỏi nôn nóng bất an, sợ cứ thế thì đành bất lực quay về. Tâm hắn quýnh lên, động tác liền hoảng loạn lên, khuỷu tay quét đến bàn trang điểm, đụng phải đống son phấn chất cao bên trân, nhất thời đống hộp bạc đó liền rơi loảng xoảng phát ra từng trận “bùm bùm” giòn vang.
Trình Mục Du bị thanh âm này làm cho kinh ngạc nhảy dựng, nhanh chóng đứng dậy thu thập, nhưng đúng lúc này có một trận tiếng bước chân truyền đến, từ xa đến gần, không trước không sau, chính là đi về phía căn phòng này.
Động tác trên tay Trình Mục Du tức thì ngừng lại, hắn chậm rãi cúi người, dịch đến phía sau bàn trang điểm, đôi mắt gắt gao nhìn kẹt cửa, ngừng thở, cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
Cửa “Kẽo kẹt” một tiếng, hơi hơi mở ra, Trình Mục Du lại nhích đến mặt sau một chút, ý đồ đem bản thân giấu sâu hơn một chút, nhưng chính hắn cũng biết, một cái bàn trang điểm nho nhỏ này căn bản không thể che giấu hắn, nếu người ngoài cửa tiến vào thfi hắn hết đường chối cãi, đành thúc thủ chịu trói.
Cũng may đúng vào lúc này, trong viện đột nhiên truyền đến một tiếng gọi: “Nhị phu nhân, mấy con sa tanh ngài mới mua đã đến rồi, người ở tiệm vải đang đứng chờ trước đường, thỉnh ngài đi qua nhìn xem.”
“Nhanh như vậy đã đến rồi sao? Ta còn tưởng phải mấy ngày nữa mới tới.” Người đứng ở cửa cất giọng vui mừng, sau đó lại đi về phía cửa viện, trước khi đi còn không quên đóng cửa lại lần nữa.
Nghe được người đã đi xa, Trình Mục Du mới thở mạnh một hơi, vừa định đứng lên thì lại thấy một bên má ngứa ngứa, hình như có thứ gì từ bàn trang điểm rũ xuống, nhẹ nhàng cọ vào mặt hắn.
Trình Mục Du nghiêng mặt qua, lúc nhìn rõ thứ đồ cách hắn một lóng tay thì suýt nữa đã kinh hô ra tiếng: Hóa ra cái thứ rũ xuống từ mặt bàn là một dây tơ hồng dài nửa thước. Nó hẳn là bò ra từ hộp son phấn vì trên thân thể vặn vẹo của nó còn dính chút hương phấn màu trắng.
Hắn “Đằng” một cái đứng lên, đôi mắt quét về phía mặt bàn trang điểm, chỉ liếc mắt một cái thôi mà lỗ chân lông cả người hắn đã buộc chặt, máu như đông lại, đem lục phủ ngũ tạng cũng đông lạnh theo: Trên bàn trang điểm bò đầy tơ hồng, từng căn vặn vẹo quay cuồng, giống như những con giun sau cơn mưa, đang chúc mừng mình được tự do.
Nhìn thấy một màn quỷ dị này, hai chân Trình Mục Du như dán trên sàn nhà, động cũng không thể động. Trong đầu hắn nhất thời chen chúc trăm ngàn ý niệm, chỉ là chúng nó đều gắt gao mà trộn với nhau, làm hắn căn bản không thể tìm ra chân tướng từ giữa.