Nhưng hiện tại những thứ này là vô dụng, đại nhân không ở đây, Yến cô nương cũng không ở đây, chỉ có thể dựa vào chính nàng căng da đầu ra mà nghĩ.
Tưởng Tích Tích vừa nổi giận với chính mình, vừa bước nhanh về Dụ phủ. Nàng không dám đi hẻm nhỏ, chỉ dám đi đường chính của trấn Thanh Thủy, bởi vì mỗi khi đi qua một cái hẻm nhỏ đều có thể nghe được tiếng nhấm nuốt “Khanh khách chi chi” từ bên trong truyền ra. Những con vật nhỏ thường trốn trong chỗ tối, hiện tại đang kết bè kết đội ở bên nhau, mà thứ chúng nó đang liều mạng gặm chính là sinh vật ngày thường chúng ghét nhất: Mèo.
Chẳng qua, hiện tại những con mèo này đều đã trở thành đồ ăn trong miệng chúng, chuột quá nhiều, mèo căn bản không có khả năng chống cự, cũng giống những con tằm kia, tất cả đều hành đồ ăn trong bụng lũ chuột.
Phòng tuyến trong lòng nàng gần như hỏng mất, cũng may lúc này, nàng thấy được vài tia ánh sáng.
Dụ phủ đã cách đó không xa, đang đóng chặt cửa, lộ ra ánh đèn dầu màu cam, Tưởng Tích Tích thở hổn hển, màng tai sắp bị tiếng thở dốc của chính mình đập vào đến nứt ra, nhưng dưới chân lại vẫn không ngừng. Niềm hy vọng sắp tắt trong lòng lại từng chút được thắp lên: Đèn trong Dụ ơhủ vẫn sáng, thật tốt quá, điều này chứng minh Dụ Vô Thương không sợ tằm túy giống người khác, cũng không cuộn trong góc nhà. Hắn nhất định đang tìm cách đối phó, nghĩ làm sao đuổi dịch bệnh ra khỏi trấn Thanh Thủy. Đúng rồi, ngày hôm qua hắn còn lệnh cho Thích thúc đi mua bồ kết, lại dựa theo phương pháp của đại nhân, nhà nhà đóng cửa, tắcm gội thay quần áo, là dịch bệnh sẽ giống 16 năm trước, biến mất vô tung.
Nghĩ thế, Tưởng Tích Tích đã bước lên thềm đá của Dụ phủ, gõ cửa lớn, “Dụ công tử, thỉnh mau mở cửa, ta có chuyện muốn thương lượng với ngươi.”
Chờ mãi chờ mãi, cửa môn vẫn không thấy có động tĩnh gì, nàng hoảng sợ: Chẳng lẽ trong Dụ phủ không có người sao?
Nàng đem thân mình dán lên ván cửa, cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bên trong, trong đó hoàn toàn không có chút động tĩnh gì, yên lặng đến dọa người. Điều này thật không bình thường. Trong Dụ phủ kể cả nha hoàn và hạ nhân cũng có không dưới ba mươi người, ngày thường đều là tiếng người ồn ào, vô cùng náo nhiệt, tuyệt đối không yên tĩnh như một nấm mồ giống hôm nay.
Trong lòng nàng cuống lên, Tưởng Tích Tích liều mạng đẩy vài cái nhưng phát hiện cửa bị chốt từ bên trong, căn bản không mở ra được, vì thế nàng đem đôi mắt nhìn qua khe cửa, muốn từ khe hẹp đó thăm dò đến tột cùng bên trong là cái dạng gì.
Bên trong Dụ trong phủ đèn đuốc sáng trưng, trong viện cũng đốt đèn dầu, chiếu cả mảnh sân thành một mảnh màu cam, thoạt nhìn yên lặng nhu hòa. Nhưng trong cảnh an bình này lại không có một bóng người, những nha hoàn và gã sai vặt kia đã đi đâu? Dụ công tử lại đang ở nơi nào? Chẳng lẽ đám chuột không chỉ công kích lũ tằm và mèo mà còn không buông tha người sao?
Nghĩ đến đây, trong lòng nàng “Lộp bộp” một chút, xoay người liền đi đến chỗ tường vây, nhưng ngay lúc nàng quay đầu thì thấy trong khe cửa hiện lên một đạo bóng trắng cùng hai điểm u quang màu xanh, ngay sau đó cửa mở, Tưởng Tích Tích không kịp lui về phía sau, cả người ngã về phía cửa.
Thích thúc đẩy Dụ Vô Thương xuất hiện ở đằng sau cánh cửa, Tưởng Tích Tích nhìn thấy là hắn thì vội bò dậy, đi đến bên hai người, rút bảo kiếm tùy thân ra, hai mắt cảnh giác nhìn mỗi góc trong viện, “Dụ công tử, trong viện có phải còn có những người khác?”
Giọng nàng thực nhẹ, giống như sợ kinh động đến thứ gì. Bởi vì vừa rồi nàng đã nhìn rõ ràng, hai điểm u quang mơ hồ kia chính là ánh huỳnh quang chiếu ra từ mắt chuột.
“Người sao? Nha hoàn và bọn hạ nhân đều đã chạy sạch sẽ, hiện tại toàn bộ Dụ phủ, trừ bỏ ta cùng bà bà, cũng chỉ dư lại Thích thúc.” Dụ Vô Thương cười khổ.
“Thật sự không có sao?” Tưởng Tích Tích vẫn không yên lòng, ánh mắt nàng quét khắp Dụ phủ, đến những góc chật chội nhất cũng không buông tha.
“Kể cả có chuột thì cũng không kỳ quái, dù sao hiện tại toàn bộ trấn Thanh Thủy đều đã bị chuột chiếm cứ rồi.”
“Ngươi đều đã biết?”