Tân An Quỷ Sự

Quyển 10 - Chương 316: Thành chết





“Ta đã nói rõ với Vô Thương.” Phàn Tình uống một ngụm cháo, rồi lại phun ra một câu không đau không ngứa như vậy.

Tưởng Tích Tích “Nga” một tiếng, dùng cái muỗng quấy chén cháo đã sớm nguội ở trước mặt, trong lòng nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang, không nói được gì.

“Ta làm thế là vì tốt cho hắn, ta cũng biết mình có thể từ trong nha môn ra ngoài là nhờ có hắn hòa giải, nhưng Tích Tích, ta thật sự không đành lòng lại lừa hắn, từ đầu tới đuôi, lòng ta đều chỉ có Vương Ngộ Thần, hắn đối với ta tận tâm tận lực như vậy khiến ta càng thêm không đành lòng, sớm nói rõ với hắn thì mọi người đều tốt.”

Tưởng Tích Tích biết Phàn Tình nói không sai, nhưng nàng đột nhiên nhớ tới ánh mắt tràn ngập chờ đợi của Dụ Vô Thương ở trước nha môn. Hắn rất ngóng trông nàng ta ra, lúc nàng ta ra lại đem băng tuyết lạnh nhất thế gian cho hắn.

“Hắn nói cái gì?”

“Hắn thật bình tĩnh, ta nói muốn trả đồ cho hắn, nhưng hắn lại chẳng cần gì, còn nói đồ đã tặng rồi có lý gì là lấy lại.”

“Chỉ có thế sao?”

“Vậy ngươi còn muốn như thế nào nữa? Vô Thương là người lý tính, chẳng nhẽ ngươi tưởng hắn sẽ vì ta một khóc hai nháo ba thắt cổ sao?” Phàn Tình cười cười, lại tự mình uống cháo.

Tưởng Tích Tích nhìn nàng, không biết vì sao lại nghĩ tới Phàn Ấm, kỳ thật tỷ muội hai người về bản chất không khác gì nhau, đều ích kỷ, lạnh nhạt, không có tâm lý, tổn thương người khác còn không tự biết, còn muốn tự mình tìm cái cớ để được yên tâm thoải mái.

Tưởng Tích Tích cảm thấy ngực bị đè nén, nàng đột nhiên rất muốn lập tức rời khỏi nơi này, rời khỏi trấn Thanh Thủy vì thế đứng lên, “Ta không muốn ăn nữa, muốn ra ngoài đi dạo.”

Phàn Tình chỉ lo uống cháo, nàng ta đói bụng, mấy ngày nay cũng chưa được ăn một bữa cơm ra hồn, hiện tại về nhà mình rồi, muội muội khiến người ta chán ghét cũng không còn nữa, trong lúc nhất thời nàng ta thấy thần thanh khí sảng, “Mẫu thân uống hết thuốc rồi, ngươi thuận tiện đi y quán mua một ít trở về đi, ta sẽ trả bạc cho ngươi.”

“Không cần, ta ở chỗ này làm phiền lâu như vậy, chút việc này ngươi không cần cùng ta so đo.”

“Ngươi phải đi về sao?” Phàn Tình rốt cuộc ngẩng đầu, “Nhanh như vậy?”

“Ừ, cha mẹ lớn tuổi, ta rời đi lâu thì không yên tâm.” Nàng nói lời nói dối mà nàng nói với người khác.

Nhưng Phàn Tình cũng không để ý, trong mắt nàng ta lóe lên ánh sáng quỷ quyệt, “Cũng phải, sinh hoạt ở trấn Thanh Thủy này nói tốt thì chính là an nhàn bình đạm, nói khó nghe chút thì chính là nặng nề nhạt nhẽo, đừng nói ngươi, kể cả ta cũng sớm đã chán ngấy lên rồi. Ngươi có phát hiện ra hôm nay lúc chúng ta về, cả thị trấn đều rất áp lực không? Những người ngày thường bày quán đều đóng cửa sớm, cũng không biết là vì cái gì.”

Lúc Phàn Tình nói lời này thì Tưởng Tích Tích đã chạy đến bên ngoài viện, bước qua ngạch cửa, đem mọi phiền muộn và ức chế đều để lại phía sau cánh cửa kia.

Nàng ở trên đường cái lang thang không có mục tiêu, nhưng như Phàn Tình nói, hôm nay các cửa hàng của trấn Thanh Thủy đều đóng từ sớm, mỗi nhà đều đóng chặt cửa, đem con phố trống rỗng bày ra trước mặt nàng, thậm chí có thể liếc mắt một cái là nhìn thấy con sông như một miếng lụa trắng ở phía xa.

Đi được nửa canh giờ, Tưởng Tích Tích mới bỗng nhiên nhớ tới phải mua thuốc, nàng đứng thẳng bất động, hướng phía trước phía sau nhìn nhìn, còn may, y quán chỉ cách đó không xa, nàng vẫn chưa vượt qua nó, vì thế nàng đánh lên tinh thần, cất bước đi đến trước mặt.

“Lả tả…… Lả tả……”



Mấy con chuột nhỏ gầy chạy ở ven đường, đến một chỗ tường đá thì không thấy đâu nữa.

Tưởng Tích Tích chợt rùng mình: Sao trời còn chưa tối mà chúng đã dám trắng trợn táo bạo đi trên phố thế này? Chẳng lẽ chúng không sợ bị mèo bắt được hả?

Nhưng nàng còn chưa suy nghĩ cẩn thận thì đã nhìn thấy càng nhiều chuột chạy tới trước mặt, có mấy con lớn gan thậm chí còn dám chạy qua váy nàng, mớ lông xù cọ vào người khiến nàng đổ đầy mồ hôi lạnh.

Không đúng, sao nhiều chuột thế này mà một con mèo cũng không thấy, trấn Thanh Thủy nhà nhà đều nuôi mèo mà, không có khả năng chúng nó không đánh hơi được chuột.

Mang theo nghi ngờ, nàng hướng y quán đi đến, vốn con lo y quán cũng sớm đóng cửa như những cửa hàng khác nhưng tới trước mặt nàng lại phát hiện cửa lớn rộng mở, vị Tào đại phu kia đang trên quầy, giống như đang ngủ gà ngủ gật.

“Đại phu……”

Mới vừa bước vào cửa chính, bên chân lại là một trận sột sột soạt soạt, nàng cúi đầu thì thấy mấy con chuột đang chạy vội vã qua trước mặt nàng, thân ảnh sau đó nhanh chóng biến mất trong ánh chiều tà chói lọi.

Sao trong y quán lại nhiều chuột thế?

Tưởng Tích Tích trong lòng cả kinh, vội vàng ngẩng đầu, cánh tay Tào đại phu mềm như bông rũ từ quầy xuống, trên mu bàn tay có một cái đốm đỏ không quá rõ, chưa thâm nhưng Tưởng Tích Tích biết không lâu nữa nó dần sẽ biến thành màu đen, bên trong còn có máu loãng sền sệt chảy ra.

Trong lòng nàng là một mảnh lạnh lẽo, vội lui về phía sau, xé xuống một góc áo mà che mũi, trong lúc nhất thời không biết có nên đi qua không.

Hắn đã chết sao? Hay đang hôn mê? Trước khi không rõ ràng thì nàng không thể giống như hôm qua, thống khoái thiêu hủy cả căn phòng. Vậy hiện tại phải làm sao? Mặc cho ông ta nằm đây sao?

Đúng rồi, Dụ công tử. Trong lòng Tưởng Tích Tích hiện lên một đạo ánh sáng, hắn là người không gì không làm được, chắc chắn sẽ biết bước tiếp theo phải làm gì.

Nghĩ đến đây, nàng đem cửa y quán đóng kỹ, lại tìm mấy khối ván gỗ, chèn cửa lại, rồi mới chạy về hướng Dụ phủ.

Dọc theo đường đi, nàng chẳng nhìn thấy một bóng người nào, trấn Thanh Thủy hiện giờ giống hệt 16 năm trước, như một tòa thành chết vậy. Ánh hoàng hôn từng chút lui lại phía sau, hy vọng trong lòng Tưởng Tích Tích cũng như ánh chiều tà sắp tắt, bị chậm rãi ăn mòn. Nàng tựa hồ phát hiện nguyên nhân nhóm trấn dân đóng cửa không ra: Cơ hồ trước mỗi nhà mỗi hộ đều có mấy khay nuôi tằm, chúng đều bị vứt bỏ, bởi vì trên đó đều là máu tằm xanh um, nói ngắn gọn, thì toàn bộ tằm của trấn Thanh Thủy, không đến nửa ngày đã bị chuột ăn sạch rồi.

Tằm túy tới, tằm túy, thật sự tới.

Nghĩ đến đây, cả người Tưởng Tích Tích giật mình, nàng nhìn chằm chằm một cái ngõ nhỏ cong cong, bên trong ngõ nhỏ có một bóng người khoác áo bào trắng đang di chuyển chậm rì rì, dưới cái mũ đen nhánh của hắn có thể thấy hai điểm lục quang.

“Bang.” Nàng vỗ nhẹ gò má mình một chút: Tưởng Tích Tích a Tưởng Tích Tích, hiện tại không phải thời điểm để mày miên man suy nghĩ, 16 năm trước đại nhân có thể nghĩ ra biện pháp đối phó bệnh dịch mà ngươi hiện tại chỉ đứng ngốc ở đây, chân tay luống cuống tự mình dọa tự mình là sao?

Trong lòng nàng đem bản thân ra mắng một trận, mắng xong lại đấm ngực dậm chân: Cái hương bao Yến Nương đưa để trong bao hành lý, bị con ngựa kia mang theo rồi, nếu không kể cả có tằm túy thì nàng cũng không cần sợ hãi.