Tam sinh tam thế - Bộ sinh liênPhần 4: Hoa Vĩnh SinhDịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 12
Bóng tối buông xuống, mây mù lững thững trôi, trên bầu trời phía đông hiện lên một vầng trăng mảnh mai như lông mày, ánh trăng mờ nhạt rải rác khắp sân, mang theo chút se lạnh.
Tịch Tử Tự nửa tựa vào giường, đang nhắm mắt nghe Tổ Thị ngồi ở trước giường đọc sách.
Niệm tình hắn đang bị thương, Tổ Thị cố ý hạ thấp giọng, từ từ đọc từng chữ: "Vật này cực kỳ khác thường, không biết tên là gì. Gọi nó là chim, nhưng trên người nó toàn vảy vây; gọi nó là cá, nhưng lại có hai cánh. Không phải chim không phải cá, còn có thể bay lượn trên trời, có thể bơi trên biển, cũng có thể kêu, như chim loan cất giọng..." Quyển sách này là quyển mấy câu chuyện chí dị nằm trong thư phòng nhỏ mà bọn họ thuê, có lẽ là vật chủ nhân để lại.
Bốn ngày trước sau khi Liên Tống trói Ngu Anh rời đi, bọn họ đã thuê viện này, chuyển tới từ khách điếm kia. Lúc đó là nghĩ nếu Ngu Thi Uyên trở về tìm Ngu Anh và tìm được cách để đến nơi họ, thì việc họ ở lại đây sẽ gây phiền phức cho khách trạm, bèn thuê một biệt viện nhỏ để ở. Kết quả vừa mới chuyển tới đêm thứ hai, đã bị một đám yêu tà tìm tới cửa.
Các tiểu yêu nhìn Tổ Thị, líu ríu, nói cái gì mà "Lang yêu đại nhân ở trên núi Hỏa Đồ ngoài thành hôm qua gặp tiểu nương tử một lần trên đường, nhất kiến chung tình, muốn nghênh đón tiểu nương tử trở về trong núi làm phu nhân", rồi lập tức muốn tới cướp Tổ Thị đi.
Lợi Thiên Lý Liên Tống để lại bảo vệ bọn họ vẫn có mấy phần bản lĩnh, thu thập đám tiểu yêu này cũng không thành vấn đề. Nhưng việc này kỳ ở chỗ, Tổ Thị nghi ngờ chính là có liên quan đến Ngu Thi Uyên. Cho nên sau khi giải quyết xong tiểu yêu, bọn họ tự mình lên Núi Hỏa Đồ một chuyến.
Cũng là do bọn họ đánh giá thấp Yêu ở phàm giới quá, cho rằng phàm thế linh khí mỏng manh, sinh ra ở đây linh vật thành yêu không dễ, tu hành lại càng không dễ. Nào biết vừa tới đã bị ăn vả vào mặt. Lợi Thiên Lý căn bản không phải là đối thủ của lang yêu.
Thấy Lợi Thiên Lý không địch lại lang yêu, Tổ Thị phản ứng rất nhanh, không quan tâm pháp lực cắn trả thi pháp cứu, Tịch Tử Tự lúc đó đứng ở phía sau Tổ Thị, cũng phản ứng rất nhanh, lập tức lấy pháp bảo ra vây lấy Tổ Thị, xống tới giúp Lợi Thiên Lý ngăn cản một kích trí mạng. Hắn cũng biết với sức mạnh của Tổ Thị thì sẽ phá tan pháp bảo giam cầm kia nhanh thôi, bởi vậy không hề khách khí với mình, gọi kiếm bản mệnh ra, dùng uy lực một kiếm phá núi, trong vòng ba chiêu đã chém chết lang yêu kia, cũng giữ luôn hồn của lang yêu. Nhưng dùng pháp thuật mạnh quá, nên hắn cũng bị cắn trả rất nặng nề, lúc này phun ra mấy ngụm máu lớn, hôn mê bất tỉnh.
Đối phó với sinh hồn, Lợi Thiên Lý ở Minh Ti ắt có cách, trong lúc Tịch Tử Tự hôn mê đã thẩm vấn lang yêu kia đã khai là mình bị xúi giục mới tới cướp Tổ Thị. Mà theo bề ngoài của người xúi giục lang yêu kia rất giống với đặc điểm của Ngu Thi Uyên mà Ôn Mật miêu tả.
Sau khi Tịch Tử Tự tỉnh lại, Tổ Thị đã nói tin tức này cho hắn biết. Đây là lần đầu tiên kể từ khi hai người gặp lại, Tổ Thị chủ động nói chuyện với hắn. Lúc đó nội tâm Tịch Tử Tự chấn động, không thể nói rõ. Cũng sau khi tỉnh lại mới biết, Tổ Thị lấy viên tiên hoàn chữa thương nặng duy nhất trên người ra mài thành bột, hòa với nước cho hắn uống, nhờ thế hắn mới mau khỏi.
Thái độ của Tổ Thị đối với hắn cũng thay đổi rất nhiều, ôn hòa như đối với người ngoài, thấy hắn bị thương ở cánh tay và chân phải, nằm trên giường dưỡng bệnh khó chịu, còn chủ động tới đọc sách cho hắn. Trước đây Tổ Thị đối xử với hắn như thế vẫn là hơn ba vạn năm trước. Khi đó bọn họ còn cùng ở đỉnh Vũ Tiêu, hắn còn là một thiếu niên mười tuổi yếu ớt, khi hắn bị bệnh, Tổ Thị thỉnh thoảng sẽ đến bên giường hắn đọc sách cho hắn.
Nhờ phúc của tiên hoàn kia, vết thương của hắn lành rất nhanh, hôm nay hai cánh tay thực ra đã có thể cử động, hắn cũng có thể tự đọc sách, nhưng hắn không nói cho Tổ Thị, vẫn làm bộ như không cử động được, bởi vì hắn biết một khi nói ra tình hình thực tế, thì thời khắc hai người yên tĩnh ở với nhau này sẽ kết thúc.
Gió mùa thu ở biên ải ban đêm có phần dữ dội. Gió mạnh khiến cho cửa sổ kêu lạch cạch, nhưng giọng của Tổ Thị vẫn rất vững vàng, lại rất trong trẻo.
"Ta có một người bạn, tự nhận đã từng thấy linh vật này trong mơ, nó nằm trên một tảng đá lớn, hình dạng như con cá chép lớn. Ban ngày, bạn ta đói, dùng gậy sắt đánh nó, linh vật kia chạy không thoát, chết dưới gậy sắt. Bạn ta đốt lửa nướng lên ăn. Sau khi tỉnh mộng, bệnh điên nhiều năm cuối cùng đã khỏi." Nàng vẫn nhỏ nhẹ đọc.
Tịch Tử Tự nhắm mắt lại, hắn tưởng tượng được cảnh tượng Tổ Thị lúc đi học, hẳn là một tay chống má, một tay cầm cuốn sách, thân thể hơi nghiêng, nghiêng người vịn cánh tay, không nghiêm trang quá, nhưng cũng không nhàn tản, tự có phong tư của riêng mình.
Thật ra hắn rất muốn mở mắt ra nhìn nàng, nhưng hắn không tin vào khả năng tự chủ của mình – nếu mở mắt ra, hắn tuyệt đối sẽ không chỉ nhìn nàng một cái. Mà hắn biết rõ, nàng chăm sóc hắn như thế này là bởi vì hắn không màng tính mạng bảo vệ nàng ở trên Núi Hỏa Đồ, nàng muốn trả ân cho hắn. Cũng bởi vì nàng tin hắn đã buông xuống, không còn chấp niệm với nàng nữa. Hắn sợ một khi nhìn nàng sẽ để lộ tâm tư thật sự của mình, khiến nàng lại xa lánh mình.
Thực ra trước đó hắn cũng không phải lừa nàng, vốn dĩ hắn thật sự định buông xuống. Nhưng ai ngờ được còn có lúc hắn bảo vệ được nàng. Bảo vệ nàng, khiến cho quan hệ giữa bọn họ như có chuyển biến, thử thiện ý của nàng, càng khiến vọng niệm trong lòng hắn nổi lên. Hắn cũng không muốn, nhưng chẳng thể khống chế được.
Giờ Tuất là thời gian uống thuốc. Xuân Dương đi vào, Tổ Thị đã ngừng đọc sách. Tịch Tử Tự cuối cùng cũng mở mắt ra, Xuân Dương đặt thuốc trên bàn nhỏ bên giường, đang muốn ngồi xuống đút thuốc cho hắn, thì bỗng nhiên cả kinh đứng lên: "Nguy rồi, ta quên tắt bếp lò, ca ca ta đi một lát rồi quay lại, huynh chờ chút!" Nói xong hoảng hốt chạy đi.
Thực ra hắn đã có thể tự mình uống thuốc, nhưng đã lỡ nói dối ở trước mặt Tổ Thị rồi, tất nhiên không tiện chủ động bưng thuốc lên uống, đành phải ngồi đó chờ Xuân Dương. Trong phòng im lặng một lúc, Tổ Thị nhíu mày, đặt sách xuống, bưng chén thuốc lên: "Thuốc này cần uống lúc còn nóng, ta giúp ngươi."
Nàng đi tới, ngồi ở trên ghế nhỏ Xuân Dương dời tới để thuận tiện đút thuốc, hai người mặc dù còn cách nhau một khoảng, nhưng Tịch Tử Tự vẫn cứng đờ. Đã lâu rồi hắn chưa từng cách nàng gần như thế, mà thấy nàng bưng chén thuốc nhỏ lên, cầm lấy thìa sứ trắng múc một muỗng thuốc đưa tới trước mặt mình, hắn càng có cảm giác như rơi vào trong mơ.
Nhưng còn chưa nuốt muỗng thuốc kia xuống, thì đã nghe được hai tiếng gõ cửa, tiếp theo cửa bị đẩy ra. Vừa nhìn lên, đồng tử Tịch Tử Tự đã có lại. Nam nhân áo trắng đứng ở cửa lạnh lùng nhìn hắn, đôi mắt màu hổ phách lạnh lẽo. Tổ Thị quay đầu lại, nhìn thấy nam nhân, thì khẽ a một tiếng, mỉm cười: "Tiểu tam lang, ngươi về rồi."
Tịch Tử Tự rõ ràng nhìn thấy, trong nháy mắt Tổ Thị nghiêng đầu, nam nhân kia đã thu sự lạnh lẽo trong mắt lại, biến thành một vị công tử ấm áp như gió xuân. Hắn cất bước đi vào, Thiên Bộ đi theo phía sau hắn.
"Sao lại để nàng đút thuốc?" Đi vào trong phòng, Liên Tống cười hỏi Tổ Thị, lại ra lệnh cho người phía sau: "Thiên Bộ, ngươi đi giúp thần sứ."
Thiên Bộ tiến lên, Tổ Thị lập tức đưa chén thuốc cho nàng, rời khỏi giường, nhường lại chỗ ngồi. Bởi vì bát thuốc đầy quá nên lúc đưa cho Thiên Bộ có mấy giọt vẩy ra, Liên Tống đưa cho nàng một tấm khăn lụa, nàng cầm lấy lau tay, hỏi Liên Tống: "Chuyện thế nào rồi?"
"Ổn hết rồi." Liên Tống trả lời nàng, lại nói: "Đế Quân có thứ muốn ta mang đến cho nàng, thấy nàng không ở trong phòng, ta đã đặt ở đầu giường, nàng đi xem đi."
Tổ Thị không nghĩ nhiều, gật gật đầu rồi đi ra ngoài.
Thiên Bộ cho Tịch Tử Tự uống thuốc xong rất nhanh, rồi cũng cúi đầu lui ra ngoài.
Liên Tống đi tới bên cạnh ghế trúc Tổ Thị vừa mới ngồi. Hắn nhặt cuốn sách cũ trên ghế lên lật hai trang, ngồi xuống đặt sách sang một bên, giống rất tùy ý hỏi Tịch Tử Tự: "Tay của tôn sứ, nhìn cũng không nghiêm trọng đâu."
Tịch Tử Tự hiểu ý của hắn, nhếch miệng: "Tam hoàng tử cố ý dẫn A Ngọc ra ngoài, là vì muốn nói với ta điều này ư?" Hắn yên lặng một chốc: "Nếu ta nói thực sự không nghiêm trọng như vậy, ta chỉ muốn dùng cơ hội này để tiếp cận A Ngọc, vậy tam điện hạ sẽ làm gì?"
Liên Tống nhìn Tịch Tử Tự, ánh mắt lạnh lẽo, hắn không trả lời câu "sẽ làm gì" của hắn, nói: "Nàng cũng không thích ngươi."
Tổ Thị không thích hắn. Tuy rằng Tịch Tử Tự cũng biết việc này, nhưng mình biết là một chuyện, bị đối thủ nhìn trộm lại là một chuyện. Tịch Tử Tự chỉ cảm thấy như có gì đó đâm tim, theo bản năng phản kích: "Vậy sao?" Hắn nói. Tay nắm chặt, nhưng tâm trạng lại khống chế rất tốt, giống như chỉ đang nói chuyện phiếm mà thôi: "Ta nghe nói A Ngọc đi phàm thế tu hành là vì học thất tình, biết lục dục."
Hắn làm bộ thoải mái, cười hờ hững: "Cũng không phải nàng chưa từng động tình với ta, mặc dù không phải tình yêu nam nữ, nhưng nàng đã học được tiếc nuối và đau lòng từ ta. Kiếp đó ta là người đặc biệt với nàng nhất, nếu không phải ta đi sai một bước, thì nói không chừng đã trở thành người khiến nàng học được cách yêu rồi. Mà hôm nay ngươi lọt vào mắt xanh của nàng, chẳng qua chỉ là nhờ Phệ Cốt Chân Ngôn mà thôi. Như lời ngươi nói, nàng không thích ta, nhưng nàng cũng chưa chắc thích ngươi, ngươi nói có phải không Tam điện hạ?"
Bởi vì ba ngày trước hắn không để ý tính mạng bảo vệ Tổ Thị, mấy ngày nay cuối cùng Cốt Dung cũng có sắc mặt tốt với hắn, khi Tổ Thị buồn ngủ, Cốt Dung sẽ thay Tổ Thị đến trước giường đọc sách cho hắn, hai người thỉnh thoảng cũng nói chuyện phiếm đôi ba câu. Mặc dù Dung Dung không ngốc, nhưng tâm cơ vẫn thua hắn, rất dễ bị hắn lừa gạt, để cho hắn biết được mục đích tu hành của Tổ Thị. Lời nói vừa rồi với Liên Tống, cũng là suy nghĩ thật sự trong lòng hắn sau khi biết được mục đích Tổ Thị đi phàm thế. Chỉ là một câu cuối cùng, hắn biết mình nói dối, nói ra chẳng qua chỉ muốn phản kích vị hoàng tử cao cao tại thượng này mà thôi.
Liên Tống không nói gì, mặt mày âm u lạnh lẽo như gió tuyết. Tịch Tử Tự biết mình đã đâm vào chỗ đau của hắn, trong lòng không khỏi thấy vui mừng.
"Cho nên, ngươi muốn làm gì?" Liên Tống lạnh lùng nhìn hắn hồi lâu, hỏi.
Hắn muốn làm gì ư? Tịch Tử Tự mờ mịt. Hắn biết Tổ Thị có lẽ thật lòng thích Liên Tống, nhưng vị Tam điện hạ này đối với nàng, có thật lòng không? Nếu là thật lòng, vì sao không thổ lộ với nàng? Cho nên có lẽ hắn cũng chỉ coi nàng là những nữ tử hắn từng gặp, cũng chỉ đang dùng thái độ đối xử với những nữ tử kia để đối xử với nàng thôi? Thực ra ngẫm lại, mấy vạn năm qua, Thủy thần phong lưu đã bao giờ dừng bước vì ai đâu? Lãng tử mãi mãi là lãng tử, sao có thể dễ dàng quay đầu như vậy. Thay vì để hắn làm tổn thương Tổ Thị, chi bằng chính mình... Đúng vậy, chính mình. Chung quy, mình tuyệt đối sẽ không làm tổn thương A Ngọc nữa.
Tịch Tử Tự nhìn về phía Liên Tống, trong mắt chợt dấy lên ánh sáng: "Ta thích A Ngọc, muốn có được A Ngọc, Tam hoàng tử, ta và ngươi cạnh tranh công bằng một lần, cuối cùng nàng sẽ chọn ai thì chưa biết."
Sau khi nói xong, Tịch Tử Tự thấy đôi mắt màu hổ phách của chàng trai trẻ tức thì tụ lại một đám mây u ám, như thể sắp nổi giận. Nhưng hắn thực sự khó tưởng tượng nam nhân này lúc nổi giận sẽ như thế nào. Mặc dù nam nhân này có vẻ kiêu hãnh, tính cách khó đoán, nhưng tính khí không quá mạnh mẽ, hắn gần như chưa từng thấy hắn tức giận.
Nam nhân đứng lên.
Tịch Tử Tự hơi căng thẳng, hạ thấp giọng: "Ngươi muốn làm gì?" Hắn đã nghĩ kỹ, cho dù Liên Tống lấy thế ra ép thì hắn cũng sẽ không lùi bước.
Lại thấy nam nhân đi được hai bước, hơi cúi người, đặt một viên đan dược lên bàn nhỏ trước giường hắn: "Đây là Cửu Chuyển Tụ Linh Đan, uống vào có thể giúp ngươi khỏi hẳn. Ngươi bảo vệ A Ngọc, đan dược này là tạ lễ của ta với ngươi. Nhưng ngươi muốn cướp đi nàng." Nam nhân cười, mặt mày lạnh đến đáng sợ: "Nếu ngươi cho rằng mình có thể, thì cứ thử xem."
Tịch Tử Tự ngơ ngẩn, muốn nói gì đó, nhưng lại phát hiện, lúc này có nói gì cũng giống như rơi xuống hạ thế.
Viện này này có ba cổng, không hề nhỏ. Đi qua cổng hoa treo là một khu vườn, nơi Liên Tống nghỉ ngơi được bố trí ở phía tây của của viện
Lúc này trong phòng lại sáng đèn.
Liên Tống dừng bước, đứng trên hành lang, nhìn từ xa phòng ngủ đã sáng đèn, ánh mắt dừng lại trên bóng người đang phản chiếu trên giấy dán cửa sổ. Ánh sáng vàng, giấy cửa sổ trắng, bóng người màu đen, thân hình mảnh khảnh xinh đẹp, không phải Tổ Thị thì là ai.
Cái bóng chống má, hơi ngẩng đầu, trong tay dường như đang thưởng thức cái gì đó.
Sao nàng lại ở trong phòng hắn?
Còn chưa kịp suy nghĩ thì cơn đau đã đánh úp vào đầu. Liên Tống ấn chặt ngực. Vừa rồi bị những lời khiêu khích của Tịch Tử Tự kích thích, không cẩn thận làm tâm ma bị phóng ra. Tâm ma được buông tay vung lưỡi dao sắc bén đâm vào đáy lòng hắn, đào những nỗi đau tạm thời bị phong ấn không thể tiêu tan. Lúc đó hắn vẫn có thể trấn định, chỉ vì thật sự không muốn thất thố trước mặt Tịch Tử Tự.
Nhưng lúc này, nhìn thấy bóng hình xinh đẹp của Tổ Thị chiếu lên cửa sổ giấy, hắn lại thực sự nhịn không được.
Bệnh tật tái pháp, đầu óc gợn sóng. Không thể buông xuống cuối cùng vẫn là không thể buông xuống.
Về duyên phận giữa hắn và Tổ Thị, Liên Tống đã từng nghĩ tới rất nhiều lần. Lúc tuyệt vọng nhất hắn cũng từng nghĩ, Tổ Thị cũng được mà Thành Ngọc vậy, quả thực đều không phải không có hắn thì không được. Tổ Thị nhập phàm thế, không phải chỉ có mười sáu đời, mà là mười bảy đời, là vì đời thứ mười sáu nàng không học được cách yêu, cách oán, cách hận nên mới đến phàm thế luân hồi một lần. Nhưng đúng như Tịch Tử Tự đã nói, nếu ở kiếp thứ mười sáu, hắn không đi sai bước kia, vậy người dạy Tổ Thị ái dục có thể không phải là hắn? Thậm chí ở đời thứ mười bảy khi Tổ Thị đến triều Đại Hi luân hồi, nếu không phải mình nửa đường chen chân, dạy nàng yêu, hận, oán, thì người giúp nàng tu thành nhân cách, quy vị, có phải Đế Chiêu Hi Quý Minh Phong kia hay không? Hắn và bọn họ, có gì khác nhau?
Quả thực, Tổ Thị lúc làm phàm nhân cuối cũng đã yêu hắn, nhưng sau khi quy vị, dù có chịu đau đớn cũng muốn lột bỏ ký ức có liên quan đến hắn. Đó là bởi vì Tổ Thị lúc làm thần tiên hoàn toàn không yêu hắn. Cho nên hắn đối với nàng, rốt cuộc là gì đây? Nếu không phải hai người trời xui đất khiến lập ra Phệ Cốt Chân Ngôn, thì có phải hắn hoàn toàn không quan trọng gì với nàng? Lần sau gặp lại, bọn họ có phải chỉ có thể làm người xa lạ hay không?
Cơn đau đớn kịch liệt xông lên, tâm ma càn quấy trong thần thức. Đừng nghĩ nữa. Hắn ra lệnh cho chính mình. Bàn tay nặng nề đè lên ngực, gần như đè muốn nứt xương ngực. Đợi hơi tỉnh táo lại, hắn lập tức dùng Trấn Linh chú phong bế đầu óc lại, kết ấn ba lần mới chế trụ nghiệt hỏa hừng hực muốn đốt cháy đầu óc kia. Hắn phun ra một ngụm máu lớn, nhưng tốt xấu gì cũng coi như đã khống chế được tâm ma.
Hắn yên lặng một lát, sửa sang sạch sẽ mới rời hành lang, vượt qua trung viện, đi tới phòng ngủ đang đốt đèn kia.
Khi cửa phòng bị đẩy ra, gió đêm chợt lẻn vào, đèn dầu bị thổi nhoáng lên, Tổ Thị đang cắm hoa trước đèn ngẩng đầu lên, liếc mắt thấy Liên Tống đang đóng cửa, thì tầm mắt lại dời về hoa trà vàng trong tay: "Sao bây giờ mới về?"
"Hàn huyên với Tịch Tử Tự vài câu." Liên Tống xoay người, nhìn về phía hoa trong tay nàng: "Hoa này lấy ở đâu thế?"
Hắn không hỏi vì sao nàng lại xuất hiện trong phòng hắn, chỉ hỏi nàng lấy hoa này từ đâu, dường như việc nàng xuất hiện ở đây là điều đương nhiên vậy." Tổ Thị mím môi cười: "Trên núi Hỏa Đồ có một bụi hoa trà vàng khai linh trí tặng ta, còn tặng ta một chút linh tuyền, Cốt Dung bỏ những cành hoa này vào trong linh tuyền, hôm nay ngươi về ta mới có chút thời gian, nên muốn cắm một bình."
Nàng ngồi trên chiếc giường thấp trước cửa sổ, vừa chọn cành hoa vừa nói. Trên giường thấp có một cái bàn nhỏ, trong bình ô liu sứ trắng trên bàn nhỏ đã cắm được nửa bình hoa, cánh hoa màu vàng, nhụy màu vàng, nhìn rất hợp với chiếc váy vàng nàng mặc.
Liên Tống ngồi xuống bên cạnh nàng, mới thấy chiếc gương Bàn Long nhỏ đang đặt ở trên chiếc bàn đầu giường nàng, chỉ có điều vừa rồi bị bình ô liu kia chặn lại.
Thấy ánh mắt của hắn dừng ở trên chiêc gương, Tổ Thị cũng nhìn thoáng qua cái gương nhỏ kia. Như nghĩ tới điều gì đó, mặt mày khẽ cong cong. "Lúc trước ta có nghiên cứu cái gương này một lúc." Nàng lên tiếng: "Phát hiện nó cũng không khác với cái gương đồng Loan Điểu có thể truyền hình ảnh âm thanh kia mất, chỉ là không cần dùng linh lực cũng có thể dùng, thích hợp truyền tin ở phàm thế này." Nửa bình hoa trà vàng che nửa bên mặt nàng, lông mày cong cong của nàng linh động tự nhiên: "Ngươi nói cái gương này là Đông Hoa Đế Quân tặng ta, hắn tặng ta cái gương như vậy làm gì?" Lại hỏi: "Tiểu tam lang, không phải ngươi tặng ta sao?"
Thấy nàng khôn khéo như thế, Liên Tống mỉm cười: "Coi như là Đế Quân tặng." Hắn trả lời: "Chỗ hắn có pháp khí tương tự như gương đồng Loan Điểu kia, ta xin nó rồi tốn thời gian sửa lại thử, vì mượn hoa hiến Phật nên khó nói là ta tặng."
Tổ Thị hiểu ra: "Hèn gì hôm nay ngươi mới trở về, hắn là phải tốn thời gian để làm gương nhỉ."
Nói đến đây, Liên Tống cũng cảm thấy hối hận, khẽ nhíu mày: "Là ta suy nghĩ không chu toàn, chỉ để Lợi Thiên Lý ở đây, khiến nàng gặp nguy hiểm."
Tổ Thị không quan tâm lắm, lấy một đoạn cành hoa ngắn, cắm bên ngoài cùng, điều chỉnh cao thấp một hồi: "Không có gì nguy hiểm cả, lang yêu kia vốn không đáng sợ."
Liên Tống nói: "Ta nghe nói, là kế của Ngu Thi Uyên."
Tổ Thị gật đầu, khẽ ừ một tiếng, lại chọn một cành hoa, vừa dùng kéo sửa lá thừa, vừa nói: "Theo lời lang yêu kia nói, Ngu Thi Uyên hai tháng trước đến thành Sát Nhật này, rất hiểu quy củ, vừa mới vào trong thành đã tìm hiểu được Yêu lợi hại nhất nơi đây là hắn, đưa bảo vật và mỹ thiếp đi bái các đỉnh núi. Nói là nàng tiếp đãi không tồi, bên cạnh còn có mấy Yêu tộc pháp lực không tệ lắm đi theo bảo vệ, lang yêu từng đến dự bữa tiệc với nàng, nhưng sau đó hắn không gặp lại nàng nữa, mãi đến bốn ngày trước, nàng đi tìm lang yêu kia từ biệt."
Tổ Thị cắm cành hoa đã được cắt tỉa cẩn thận vào trong bình, quan sát một hồi, đẩy một nụ hoa trên đỉnh: "Lang yêu nói Ngu Thi Uyên lúc từ biệt cố ý nhắc tới ta, nói trong thành có một tiểu nương tử xinh đẹp hơn người như thế nào, lại xúi giục hắn tới trong thành cướp ta." Nàng ngước mắt nhìn Liên Tống: "Ta nghi ngờ ngày đó khi chúng ta đến nhà cũ trói Ngu Anh, Ngu Thi Uyên cũng trốn ở gần đó, biết được ngươi và Lợi Thiên Lý không dễ chọc vào, cho nên không dám hiện thân cứu Ngu Anh. Nhưng thấy ngươi trói Ngu Anh, lại nuốt không trôi ngữ khí kia, cho nên sau khi ngươi rời đi, bèn mượn tay Lang yêu kia để trút giận lên ta." Nói xong lại thở dài: "Chẳng qua những thứ này đều không quan trọng, quan trọng là, có lẽ Ngu Thi Uyên kia không ở nơi phàm thế này nữa, chúng ta muốn tìm nàng chỉ sợ càng khó khăn."
Liên Tống cầm lấy kéo rồi chọn một cành hoa, sau khi cắt tỉa thì cắm vào trong bình ô liu: "Không sao, ba ngày sau Thương Phách sẽ xuất quan, dù Ngu Thi Uyên đi đến đâu, nhưng có Thương Phách hỗ trợ, ta tin sẽ tìm được nàng nhanh thôi." Thấy Tổ Thị không hiểu, bèn kể lại mối quan hệ giữa Thương Phách, Nam Tinh và Ngu Thi Uyên nghe được từ chỗ Đế Quân.
Liên Tống nhìn bình hoa kia, đề nghị: "Cắm thêm hai cành nữa là được rồi." Lại trả lời Tổ Thị: "Nhưng đó chỉ là suy đoán của ta và Đế Quân, sự thật như thế nào thì phải đợi ba ngày sau đi gặp Thương Phách mới có thể biết được. Chẳng qua Ngu Thi Uyên không thể nào ở phàm thế này nữa, vậy ngày mai chúng ta hãy khởi hành trở về Phong Tự Ngọc Môn. Thánh Địa của Nữ Oa cũng thuận tiện Oánh Nam tinh dưỡng thương hơn."
Tổ Thị nhận lấy hai cành hoa cuối cùng mà hắn chọn cho nàng, gật đầu, rồi lại nhớ tới Tịch Tử Tự: "Chỉ e Tịch Tử Tự tạm thời không tiện di chuyển được."
Liên Tống một lát sau mới nói: "Vậy để hai huynh muội bọn họ tạm trú ở đây dưỡng thương, dưỡng đến khi Tịch Tử Tự có thể di chuyển, thì bọn họ tự quay về Phong Tự Ngọc Môn là được."
Tổ Thị buông cành hoa, quay đầu lại, một tay chống má, nhìn hắn.
Liên Tống mím đôi môi mỏng lại, cũng quay lại nhìn nàng: "Nàng nhìn ta làm gì?"
Tổ Thị cười: "Tiểu tam lang, sao hình như ngươi lại không vui?"
Liên Tống cố nhịn nhưng không nhịn được, môi càng mím lại: "Nghe nói ba ngày nay nàng không cởi đai áo* chăm sóc trước giường Tịch Tử Tự. Xuân Dương và Thiên Bộ đều ở đây, có cần nàng đích thân chăm sóc hẳn không?"
* Từ "衣不解带" trong tiếng Trung có nghĩa là "không thể cởi bỏ quần áo để ngủ yên" và thường được dùng để mô tả việc chăm sóc người bệnh hoặc làm việc một cách cực kỳ chăm chỉ (thường là đối với người lớn tuổi). Từ này xuất phát từ việc không thể cởi bỏ quần áo để ngủ do quá mệt mỏi từ việc làm việc hoặc chăm sóc người khác.
Tổ Thị sửng sốt thử: "Không cởi đai áo?" Sau lại đỡ trán cười: "Ai nói với ngươi là ta không cởi đai áo chăm sóc Tịch Tử Tự? Là Thiên Bộ sao? Chờ ngày mai ta đi mắng nàng một trận."
Mặt Liên Tống chợt trở nên u ám. Chú Trấn Linh kết ấn ba lần mới trấn trụ được dường như cũng hơi buông lỏng: "Tại sao lại mắng nàng ấy, bởi vì nàng ấy báo tin cho ta sao?"
Tổ Thị trừng mắt nhìn: "Mắng nàng dùng thành ngữ bậy bạ."
Liên Tống: "..."
Tổ Thị lại nhặt cành hoa lên, vẻ mặt vui vẻ có thể phân biệt bằng mắt thường, Liên Tống hoàn toàn không hiểu nàng đang vui sướng vì điều gì, chỉ nghe giọng nói vẫn luôn trong trẻo kia trở nên rất nhẹ, cũng rất mềm: "Trên Núi Hỏa Đồ Tịch Tử Tự bảo vệ ta, giúp ta khỏi bị thương, ta chỉ dành ra hai canh giờ trong một ngày để đọc sách cho hắn, cũng không tính là chăm sóc cẩn thận, chỉ hơi tận tâm thôi, sao lại là không cởi đai áo chứ? Ngươi nói xem có phải Thiên Bộ rất không biết dùng thành ngữ không?"
Liên Tống bình tĩnh, bây giờ nhìn hắn, nhiều lắm có thể cảm thấy hắn hơi mất hứng, không ai có thể thấy được tâm trạng hắn rung chuyển thế nào. Sau khi cố chịu đựng lực cắn trả sau khi tăng thêm chú ấn trong thần thức, hắn chợt hỏi một câu tựa hồ không nên, nhưng hắn lại không khống chế được mà hỏi: "Nếu ta bị thương, nàng có tận tâm một chút với ta không."
Tổ Thị đang cắm cành hoa cuối cùng đã được cắt tỉa vào trong bình ô liu, khiến cho bình hoa trà vàng này công đức viên mãn, nghe thấy lời Liên Tống thì chợt mỉm cười, dường như cảm thấy lời nói này của hắn rất đáng yêu, nàng bỗng nhiên tới gần hắn, dùng cành hoa kia chạm vào hắn: "Nếu thật sự đến lúc đó, Tiểu tam lang chỉ cần tận tâm một chút thôi? Không cần ta không cởi đai áo sao?"
Chúng không gần lắm. Nhưng nhánh trà hoa vàng kia ở ngay chóp mũi hắn, hương hoa tập kích người, cũng mê hoặc lòng người. Cho nên mặc dù bọn họ từng có khoảng cách gần hơn, mà ở khoảng cách gần hơn, hắn cũng từng khống chế được lý trí của mình, nhưng lúc này, lại khó làm được: "Nhưng nàng có biết không?" Hắn hỏi nàng.
"Vì sao lại không biết?" Nàng cố ý tiến đến bên tai hắn, mím môi cười trả lời.
Trước kia hắn thường trêu chọc nàng, hôm nay nàng đã học được rồi.
Hơi thở như hoa lan của nàng rời khỏi tai hắn, cành hoa trà vàng kia cũng rời khỏi chóp mũi hắn. Mùi hương nồng đậm lui ra. Nàng muốn ngồi lại chỗ cũ. Đúng lúc này, hẳn đột nhiên nắm tay nàng kéo một cái, bỗng dưng nàng rơi vào trong lòng hắn. Nàng khẽ rên, muốn ngẩng đầu lên, thì hắn đã đưa phải lên đè gáy của nàng lại, khiến khuôn mặt của nàng chôn ở trong ngực của hắn. Nàng không thể cử động nữa.
Nàng không phải là nàng trước kia, bị hắn trêu đùa, chỉ biết ngơ ngác không biết làm gì.
Hắn luôn bắt nàng phải trả giá một chút.
Hắn giơ tay ra, cầm lấy tay trái nàng, mới thấy trong ngón tay bạch ngọc còn cầm cành trà hoa vàng kia. Làn da trắng lạnh, hoa màu vàng, hương hoa trà nhuộm qua da thịt như tuyết, hòa trộn với hương thơm vốn có của nàng, hương thơm quyến rũ, thơm ngào ngạt say lòng người.
Hắn vốn chỉ muốn dọa nàng, nhưng lúc này, hằn rõ ràng cảm nhận được, động tác thân mật này lại khiến ngọn lửa trong đầu muốn bùng cháy, đầu óc không tỉnh táo, lại có một giọng vang lên bên tai: "Thực ra ngươi vẫn luôn bất mãn với vị trí hiện tại nhỉ, ngươi vẫn oán hận rõ ràng hai người là phu thê, nhưng ngươi lại phải giấu diếm chuyện này; ngươi muốn có được nàng, nhưng lại phải áp chế. Nhưng vừa rồi không phải ngươi đã suy nghĩ cẩn thận rồi sao? Lúc nàng làm thần không hề yêu ngươi, ngươi hoàn toàn không quan trọng với nàng, một ngày nào đó vị trí hèn mọn này cũng mất đi. Nếu như vậy, ngươi còn khắc chế gì nữa, còn đè nén gì nữa?"
Đầu rất đau đớn, hắn lập tức đã bị thuyết phục, tâm trạng âm u thô bạo lan tràn trong thần thức. Hắn muốn phóng túng bản thân hôn lấy tay nàng, khuỷu tay nàng, vai nàng, hàm dưới của nàng, môi của nàng. Hắn biết da thịt nàng mềm mại yếu ớt, nhẹ nhàng mút một cái thôi sẽ để lại vết, hắn muốn khắc đầy dấu vết lên người nàng.
Đầu của nàng bị hắn giam cầm trước ngực hắn. Thật tốt khi hắn không nhìn thấy vẻ mặt của nàng, nhìn thấy sự bất mãn của nàng. Nàng ngây thơ và xinh đẹp, dịu dàng và ngọt ngào, hắn muốn nàng ngay bây giờ, muốn chiếm lấy tất cả. Nàng phải là của hắn, cũng chỉ có thể là của hắn.
Hắn ôm nàng, thấy sắp nghe theo tâm ma kia chiếm đoạt nàng. Thì trong phòng đột nhiên vang lên một tiếng nói: "Tiểu tam lang? Ngươi... muốn làm gì thế?"
Hắn đang làm gì vậy? Hắn hoảng hốt, dừng động tác lại.
Tổ Thị hơi giãy dụa. Hắn ôm chặt khiến nàng hơi đau đớn. Bởi vì cũng không phải giãy dụa vì kháng cự nên động tác của nàng rất nhẹ.
Nhưng cho dù là động tác nhẹ như thế, đối với Liên Tống lúc này cũng giống như đang phản kháng. Sự "phản kháng" này cuối cùng đã triệu hồi một chút lý trí của hắn. Tâm ma bao trùm lấy đầu óc bị xé ra một lỗ hổng. Phải, kiềm chế, hắn nghĩ, hẳn phải kiềm chế. Trước đây hắn đã kiềm chế lâu như vậy, không phải là sợ làm chuyện khác thường sẽ khiến nàng không thích sao? Có lẽ sẽ có một ngày hắn lại mất đi nàng, nhưng không kiềm chế thì có nghĩa là lập tức mất đi. Hắn có muốn như thế không?
Không.
Chịu đựng sự đau đớn như đao chém, hắn lại một lần nữa dùng chú Trấn Linh tạo áp lực cho thần thức. Tác dụng của chú ngôn đã yếu hơn rất nhiều, ước chừng hẳn phải kết ấn bảy lần thì tâm trạng mới yên ổn được.
Sự giằng co không tiếng động này vẫn chưa bị Tổ Thị phát hiện. Nàng chỉ là phát hiện nam nhân buông tay nàng ra, cánh tay trái vòng ở bên hông của nàng, đổi thành ôm nhẹ nàng vào ngực, qua một lúc, hắn chôn đầu lên vai nàng.
Liên Tống nhắm chặt hai mắt. Sau khi bình tĩnh nhìn lại mới phát hiện tâm ma phát tác, lúc bị tâm ma điều khiển mình đã khó coi cỡ nào. Nhưng vừa mới an ủi thần thức, lại cảm thấy yếu ớt thiếu an toàn, mặc dù cảm thấy mình khó coi thật, hắn cũng không muốn thả người trong lòng đi, tới gần nàng, ôm nàng, mới có thể khiến hắn an tâm hơn.
Nhưng đối mặt với câu hỏi "Ngươi muốn làm gì?" của nàng, vẫn không có lời giải thích.
Bàn tay đặt ở thắt lưng Tổ Thị thả ra, chỉ một chốc, trong góc giường thấp lập tức xuất hiện một con gián.
"Có gián, nàng không sợ sao?" Hắn ghé vào tai nàng hỏi.
"Gián?" Tổ Thị ngây thơ lặp lại. Không phải vì sợ gián. Đừng nói con gián phàm thế này, đến con gián thành tinh trong Bát hoang nàng cũng có thể một chiêu giết trăm con. Vấn đề là... nàng rơi vào trầm tư: Tiểu tam lang lại cảm thấy, ta nên sợ gián như một nữ tử phàm tục sao? Là bởi vì hắn cảm thấy ta sẽ sợ gián, nên mới kéo ta lại rồi ôm an ủi ta sao? Đây đúng là một sự hiểu lầm đẹp đẽ. Đã như vậy, vậy, ta đây sẽ sợ thử?
Liên Tống lúc này chỉ ôm nhẹ nàng, nhưng nàng lại tiếp tục diễn, lập tức vươn hai tay ra vòng chặt cổ của hắn, nhỏ giọng kêu nhỏ: "Ấy, vậy nó đi chưa?"
Vòng tay của nàng, hơi thở của nàng, lúc này chính là liều thuốc tốt nhất để cứu hắn. Bởi vậy khi nàng chủ động áp sát như vậy, Liên Tống cũng dừng tay ôm lấy nàng: "Vẫn chưa."
Nàng thích ở gần hắn như vậy, không nỡ rời đi, nhưng chung quy vẫn hơi thẹn thùng, vì vậy vừa đỏ mặt, vừa diễn tiếp: "Vậy... giày của ta đặt dưới giường, có phải cũng bị nó bò qua hay không, làm sao bây giờ?"
Liên Tống yên lặng, cúi đầu nhìn nàng: "Vậy, ta bế nàng về?"
Mưu kế thực hiện được, nàng quả thực nhịn không được muốn bật cười, nhưng vẫn cố nhịn lại rụt rè gật đầu, nhỏ giọng nói: "Vậy chỉ đành như thế thôi."