Tam Sinh Tam Thế Bộ Sinh Liên

Chương 66




Tam sinh tam thế - Bộ sinh liên Phần 4: Hoa Vĩnh SinhDịch: Quá khứ chậm rãi Chương 66 Tổ Thị đoán Nam Tinh năm sáu ngày nữa sẽ tỉnh lại. Bọn họ trở lại Phong Tự Ngọc Môn vừa vặn là vào ngày thứ năm. Đêm đó, Nam Tinh đã tỉnh lại. Là Tịch Tử Tự đến thông báo cho Tổ Thị. Khi Tổ Thị và mấy người Liên Tống chạy tới, đã thấy Nam Tinh đối mặt ngồi trên cái giường thấp đối diện với song cửa sổ, phía sau là Xuân Dương khóe mắt đỏ ửng. Xuân Dương đang chải tóc cho nàng. Nam tinh trước đây nằm ở trên giường băng ngủ say chỉ mặc áo trắng, giờ phút này lại mặc mười bảy lớp áo trắng tượng trưng cho Thần sứ của Nữ Oa, mặt bên điềm tĩnh, ánh trăng chiếu rọi mờ mịt không giống người thật. Tổ Thị đi tới, gọi một tiếng: "Nam Tinh." Nàng giống như không nghe thấy, cũng không quay đầu lại. Xuân Dương nhẹ giọng nói: "Đúng như Tôn thượng nói, thần sứ đại nhân chỉ khôi phục thần thức, nhưng không thể khôi phục linh trí." Tổ Thị nhìn Nam Tinh một lát, chậm rãi nói: "Khôi phục thần thức, có thể mở mắt, có thể có tri giác; nhưng chưa mở linh trí, thì không nhạy cảm với ngoại vật, chỉ có thể giống như người gỗ." Nàng an ủi Xuân Dương: "Đợi sau này lấy được linh châu hệ Thổ, để hai hồn của nàng dung hợp, thì có lẽ sẽ nhận ra người thôi, không vội." Xuân Dương gật đầu. Thấy Nam Tinh như thế, nghĩ đến mục đích bọn họ đến Phong Tự Ngọc Môn, Cốt Dung hơi sầu lo: "Nam Tinh đại nhân như thế, thật sự có cảm ứng được linh châu không?" Tổ Thị nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, thấy trăng trên trời mặc dù không sáng lắm, nhưng sao đầy trời lại rất sáng, trầm ngâm nói: "Chi bằng chọn tối nay luôn đi, tối nay thiên tượng không tồi." Lại nói với mọi người: "Các ngươi ra ngoài hết đi, để tiểu tam lang ở cửa giúp ta hộ pháp là được, ta thử xem có thể dùng thuật linh chỉ trong việc tìm linh châu hệ thổ vào trong tiềm thức Nam Tinh hay không." Mấy người liếc nhau, lần lượt lui ra ngoài, Tam điện hạ tựa vào cửa, sau khi bọn họ đi ra ngoài thì giơ tay kết trận hộ pháp. Chẳng qua mấy người Xuân Dương cũng không đi xa, chỉ chờ ở cách đó vài bước. Trong bọn họ, chưa ai nghe nói đến thuật pháp linh chỉ này, cũng không biết cần bao lâu, mọi người bèn im lặng đứng chờ." Ban đầu thì không nghe được trong phòng có động tĩnh gì, nhưng một nén nhang sau, đột nhiên có một chùm ánh sáng lam đâm thủng nóc nhà, xông thẳng lên trời. Lam quang như tên bắn thẳng tới chân trời, tiếp xúc với một ngôi sao nào đó ở phía chân trời, lúc chạm vào ngôi sao kia thì biến mất hoàn toàn. Ngôi sao kia lại giống như ăn đủ năng lượng đáng sợ gì đó, đột nhiên lóe lên, làm vô số tia sáng chói mắt rơi xuống, những tia sáng kia biến thành một cột ánh sáng đánh thẳng xuống, giống như một kiểu hô ứng, lồng lên trúc xá của Tổ Thị và Nam Tinh. Sương Hòa trừng mắt nhìn, hỏi Dung Dung bên cạnh: "Chuyện gì thế?" Dung Dung cũng không biết nguyên nhân. Hai người hai mặt nhìn nhau. Cột sáng chưa biến mất, Tổ Thị đã đẩy cửa đi ra, Liên Tống vừa mới thu lại trận hộ pháp." Là sao Trường Vi." Tổ Thị nói. Liên Tống nhìn bầu trời phía xa, ừ một tiếng: "Trường Vi ở hướng đông nam, tương ứng với nó hẳn là một phàm thế ở khu bảy mươi bảy vạn, xem ra chúng ta phải đến phàm thế một chuyến rồi. Rõ ràng, Liên Tống và Tổ Thị đang nói chính sự. Nhưng Sương Hòa thường xuyên thấy đầu óc mình chẳng đủ dùng khi nghe hai người bọn họ nói chính sự, giờ phút này hắn lại càng thể nghiệm được tự đau khổ này, đưa mắt nhìn xung quanh, cảm giác chỉ có thể tìm kiếm an ủi từ trên người Dung Dung, vì thế hỏi Dung Dung: "Dung Dung, ngươi nghe hiểu bọn họ đang nói cái gì không?" Dung Dung không làm hắn thất vọng, cũng không nghe hiểu, lắc đầu. Sương Hòa lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, nhịn sự vui vẻ xuống: "À, vậy là tốt rồi!" Tịch Tử Tự thật sự là nghe không nổi đối thoại của hai người họ, giải thích: "Trên trời có mấy tỷ ngôi sao, thì ngoài Bát hoang có mấy tỷ phàm thế, một ngôi sao tương ứng với một nơi phàm thế. Mặc dù không biết tôn thượng làm như thế nào, nhưng thần sứ đại nhân hẳn là cảm giác được linh châu ở đâu, đang dùng cách này nói cho chúng ta biết linh châu ở nơi nào." Sương Hòa còn ngây ngốc: "Hả?" Cốt Dung chỉ là đọc sách ít, nhưng đầu óc vẫn rất thông minh, nghe được lời nhắc nhở của Tịch Tử Tự đã hiểu: "Cho nên... Tôn thượng và Tam hoàng tử là đang nói linh châu hẳn là ở nơi tương ứng với sao Trường Vi kia!" Tịch Tử Tự gật gật đầu, sắc mặt hơi nặng nề. Linh châu hệ Thổ lại ở phàm thế. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới khả năng này. Nhưng vì sao nó lại ở phàm thế? Là ai mang nó đến phàm thế? Nếu linh châu hệ Thổ ở phàm thế, vậy phải mau đến phàm thế một chuyến. Nhưng hai Ma tộc dưới tay Thương Lộ vẫn còn ở chân núi. May mà gần đây Thiên tộc và Thanh Khâu chi quốc liên hợp tổ chức lễ Đại duyệt đã mở màn ở Đông Nam Hoang, toàn bộ Ma tộc đều sẵn sàng đón địch, trọng điểm của Khánh Khương và bảy Ma Quân thủ hạ đều đặt ở trên liên hợp lễ Đại duyệt này, cũng không rảnh để ý tới hắn, hơn nữa Tiêm Điệp cũng bị Chiêu Hi và Ân Lâm quấn lấy không thể thoát thân, cho nên căn bản không ai gây áp lực gì cho Thương Lộ đang theo dõi bọn họ. Tên ma sứ Thương Lộ này, trên đầu không có áp lực thì lại được chăng hay chớ, lừa gạt hắn cũng không khó. Sau khi thương lượng mấy người quyết định chia làm ba đường, Tổ Thị dẫn theo Nam Tinh, Dung Dung, Thiên Bộ và huynh muội Tịch Tử Tự đến phàm thế tìm linh châu. Tam điện hạ thì ở Phong Tự Ngọc Môn thêm mấy canh giờ tìm cách giữ chân người của Thương Lộ. Sương Hòa thì về Cô Dao, bởi vì Tuyết Ý không ở đây, cũng cần có người về Cô Dao trông coi. Mọi người không có dị nghị gì. Tuân theo chỉ dẫn của Nam Tinh, nhóm người Tổ Thị đã đến phàm thế đó rất nhanh. Vương triều trung nguyên thế gian này được gọi là Đại Kỳ. Nam Tinh dẫn bọn họ tới biến cánh của thành Sát Nhật Đại Kỳ Triều. Mấy người tìm một khách trạm nghỉ lại. Vào ngày thứ ba bọn họ đến Thành Sát Nhật, Liên Tống cũng đến nơi phàm thế này, dưới sự chỉ dẫn của pháp khí tập hợp với họ. Trong ba ngày này quả thực đã xảy ra không ít chuyện. Nam Tinh sau khi đi vào thành Sát Nhật thì không còn động tĩnh, giống như đột nhiên mất đi cảm giác đối với Linh châu hệ Thổ, bọn họ phỏng đoán là bởi vì người giữ châu giỏi tạo không gian trận, trốn vào trong không gian trận để tránh cảm ứng của Nam Tinh. Chẳng qua không đợi bao lâu, thì vào nửa đêm hôm đó, Nam Tinh vốn không cảm ứng được với bên ngoài đột nhiên trở nên khác thường. Nàng nhảy qua cửa sổ rời đi, đi đến một hồ nước gần khách trạm, cứu một nữ tử rơi từ trên tháp cao xuống hồ. Nhưng có lẽ là Nam Tinh đi không đủ nhanh, nên lúc nữ tử kia được cứu lên đã chết đuối rồi. Bởi vì nữ tử tên Dung Nghi này tới thành Sát Nhật là để tìm kiếm trượng phu ly tán trong chiến loạn, nhưng sau khi tìm được trượng phu, trượng phu không chỉ không nhận nàng, còn đuổi nàng ra khỏi thành, cho nên bộ khoái tra án nghi ngờ nàng nhảy hồ tự sát. Nghe như chỉ là một phụ nhân bình thường, vụ án này cũng chỉ là một vụ án tự sát bình thường. Nhưng vấn đề ở chỗ Nam Tinh bây giờ không có linh trí, không thể vì từ bi mà cứu nữ tử kia được,mà chỉ có thể là bởi vì nàng cảm ứng được linh châu. Mặc dù lúc cứu nữ tử bọn họ cũng không phát hiện linh châu trên người nàng, nhưng có thể khiến Nam Tinh khác thường như thế, chứng minh trên người nàng ít nhất nhiễm khí tức linh châu, mà còn nhiễm không ít. Nhưng bọn họ cũng đã điều tra, nữ tử quả thực chỉ là phàm nhân bình thường, cũng không hiểu thuật pháp. Tổ Thị thậm chí còn đi hỏi qua hoa mộc cảnh xung quanh chỗ ở của nàng, đám hoa mộc cũng chưa từng thấy nàng hay yêu tà đạo sĩ nào tương giao cả. Nhưng nếu nàng quả thật chỉ là một phàm nhân bình thường, thì sao có thể nhiễm nhiều khí tức linh châu như vậy, đến nỗi kinh động đến Nam Tinh? Nếu Nam Tinh có thể tiếp tục cảm ứng linh châu, bọn họ thực ra cũng không cần phí nhiều sức trên người nữ tử này. Nhưng vẫn có điều, nhưng cảm ứng của Nam Tinh đối với linh châu tuy là bắt nguồn từ bản năng, không liên quan đến thuật pháp, nhưng lúc đi cứu người trong hồ lại vô ý vận dụng thuật pháp, gặp phải phản phệ. Tuy không nghiêm trọng lắm, nhưng đêm đó về, Nam Tinh lại tiếp tục ngủ say, khiến việc tìm linh châu đi vào bế tắc. Lúc giữa trưa, mọi người tụ tập trong phòng Nam Tinh nghị sự. Thành Sát Nhật sản xuất sáp thủy tinh, trong phòng mỗi khách điếm đều bày một hộp. Tam điện hạ đặt quạt xếp ở vừa, vừa nghe Tổ Thị kể lại chuyện xảy ra mấy ngày nay, vừa cảm thấy rất hứng thú loay hoay với hộp sáp thủy tinh trong tay. Tổ Thị chống má ngồi ở bên cạnh hắn: "Nhóm bộ khoái mặc dù nghi ngờ Dung Nghi nhảy hồ tự sát, nhưng theo nhóm hoa mộc cảnh xung quanh nơi ở của nàng nói, Dung Nghi lại là một người rất kiên cường, mặc dù bị trượng phu vứt bỏ, cũng không thế nhảy hồ tự sát được. Mà nàng lại có quan hệ với linh châu hệ Thổ... Cho nên ta nghĩ, có lẽ nàng là bị người hại, nói không chừng người hại nàng chính là người cầm linh châu... Ngu Thi Uyên. Nhưng người giữ châu vì sao muốn hại nàng, nàng và linh châu hệ Thổ có liên quan gì." Nàng nhìn về phía Liên Tống: "Ta còn chưa tra được nhiều hơn, tiểu tam lang đã đến rồi." Xuân Dương bổ sung: "Thần sứ đại nhân ngủ say, không thể chỉ dẫn vị trí linh châu cho chúng ta nữa, cũng chỉ có thể theo đường Dung Nghi từng đi để điều tra tung tích linh châu. Tôn thượng nói nếu không tra được phàm nhân thì dứt khoát đi Minh Ti một chuyến, trực tiếp tìm hồn Dung Nghi hỏi thử." Nàng khó xử nhíu mày: "Nhưng chúng ta đi Minh Ti cần dùng đến thuật pháp, sẽ bị cắn trả, vả lại nghe nói Minh Ti có Minh Thú canh giữ, cũng rất khó xông vào..." Liên Tống cầm lấy quạt đứng dậy: "Cũng không quá khó xông, ta đi Minh Ti xem thử." Tổ Thị cũng đứng lên: "Ta đi cùng." Liên Tống đè vai nàng lại: "Một mình ta là đủ rồi. Đến Minh Ti cũng không cần pháp thuật gì nặng, sẽ không có cắn trả gì nhiều." Nói đưa sáp thủy tinh mà mình vừa nặn vào tay nàng, lại rất tự nhiên cầm cổ tay nàng. Tổ Thị ngửa đầu nhìn hắn: "Vậy ngươi cẩn thận." "Ừ, Oánh Nam Tinh còn cần nàng trông coi, ta đi lát rồi về." Nói xong lời này, Tam điện hạ vén rèm ra khỏi cửa. Áo trắng lóe lên trước cửa sổ rồi biến mất. Xuân Dương sợ ngây người, nghẹn họng nhìn Thiên Bộ, lại nhìn Tổ Thị: "Tam điện hạ vốn quả quyết như vậy sao? Không chuẩn bị gì à? Dù sao cũng là đến Minh Ti mà, Minh Ti không phải rất khó vào sao?" Thiên Bộ là người từng trải, trong tay cầm tra cụ, ung dung nói: "Điện hạ còn từng dỡ cả cung Thái Thần cơ, Minh Ti thì có là gì." Tổ Thị cũng gật đầu: "Ừ, không sao đâu." Nàng nhìn về hướng Liên Tống rời đi một lát, mở bàn tay ra, mới phát hiện Liên Tống mới bỏ vào trong tay nàng một đôi thỏ con được nặn bằng bùn thủy tinh. Thỏ con một đen một trắng, trông rất sống động, ngây thơ đáng yêu. Nàng đã mím môi, nhưng không thể ngăn được nụ cười bên môi. Cốt Dung đứng bên cạnh nàng, ngạc nhiên nói: "Hai con nhỏ này, Tam hoàng tử đúng là khéo tay, tôn thượng cho ta xem với!" Tổ Thị đưa bàn tay ra cho nàng xem, ai ngờ Dung Dung lại muốn cầm lấy, Tổ Thị lập tức thu tay lại. Cốt Dung không biết mình đã làm sai điều gì, hơi lúng túng, nhưng lại quả thực rất tò mò, thò đầu ra nói: "Tôn thượng, ta xem với!" Nhìn Dung Dung đáng thương, Tổ Thị hơi do dự, lần nữa đưa tay ra, nhưng lúc cách nàng chừng ba trượng, ân cần dặn dò: "Vậy chỉ cho phép nhìn, không cho sờ vào." Cốt Dung: "..." Bạch Minh chủ Tạ Họa Lâu gần đây thấy rất phiền. Hắc minh chủ Tạ Cô Châu năm đó vì Chương Từ Mẫn, đã lập ra một quy củ: Ai có thể xông qua Đoạn Sinh Môn và Võng Nhiên Đạo thì có thể được một lời hứa của minh chủ. Mười vạn năm trước thực ra cũng chẳng có Thần Ma nào ghê gớm xông vào Sấm Minh Ti, cho nên Tạ Họa Lâu cũng không cảm thấy quy củ này có gì ngột ngạt. Nhưng khoảng thời gian trước, Đông Hoa Đế Quân bình thường đến Cửu Trùng Thiên cũng chẳng đến đột nhiên lại chạy tới Minh Ti, ai có thể đánh thắng được Đế Quân chứ, khiến cho Minh Ti bọn họ thiếu nợ Đế Quân một đống lời hứa, thế nên nàng vừa tỉnh lại đã phải tiếp nhận công việc của đệ đệ Tạ Cô Châu, làm chân chạy vặt cho Đế Quân. Họa Lâu quân cảm thấy không thể tiếp tục như vậy nữa, nhưng quy củ mà đệ đệ ruột lập ra không thể nói bỏ là bỏ được, mấy ngày ngày nàng đang suy nghĩ có nên thêm hạn chế cho quy củ này hay không, ví dụ như một người cả đời chỉ có thể cầu Minh Ti một lời hứa gì đó. Kết quả nàng vẫn chậm một bước, chỉ mới hạ lệnh chiếu cáo cho Bát Hoang và phàm thế, Tam hoàng tử Thiên tộc đã tìm tới cửa rồi. Dù sao lệnh chỉ còn chưa hạ khắp, Tạ Họa Lâu chỉ có thể tự nhận xui xẻo. Liên Tam điện hạ xông vào Minh Ti, là muốn tìm hồn của phàm nhân tên là Dung Nghi. May mà đây không phải là việc khó. Nữ tử này mới chết năm sáu canh giờ, theo lý đã được đưa tới, ngâm mình trong suối Tư Bất Đắc, nhớ lại kiếp trước kiếp sau. Các quan thuộc Minh Ti phụng mệnh đến Tư Bất Đắc tìm hồn. Nhưng ngoài dự đoán của mọi người là mấy người họ sắp lật cả suối Tư Bất Đắc lên rồi nhưng lại chẳng tìm được người Tam điện hạ muốn tìm trong đám tân hồn. Phàm nhân sau khi chết, sẽ có bướm dẫn phách đưa hồn vào Minh Ti. Nếu hồn phách chưa về Minh Ti, thì hoặc là chấp niệm quá sâu, thuật dẫn hồn thoát khỏi khỏi bướm dẫn phách bị giam giữ ở thế gian, hoặc là bị người hiểu thuật pháp gì đó bắt đi. Đối với Dung Nghi mà nói, hai điều này đều có khả năng. Ý của Tạ Họa Lâu là mượn hai con bướm truy phách của Liên Tống, mang hai con bướm đi nhận thi thể của Dung Nghi, nếu hồn của nàng chưa từng bị luyện hóa, vậy thì cứ đi theo bướm truy phách là có thể tìm được nàng. Đây cũng không phải là chuyện gì to tát. Nhưng Tạ Họa Lâu không ngờ, chỉ đưa hai con bướm Truy Phách này thôi vẫn chưa đủ tiễn được vị Tam điện hạ này. Hắn đã nhận đồ rồi còn đưa ra yêu cầu muốn đi sâu vào Minh Ti tìm đọc sách Tố Hồn của Dung Nghi, còn ung dung chỉ điểm thuộc quan dưới trướng nàng, hỏi nàng có thể cho hắn mượn vị quan kia mang đến phàm thế dùng thử hay không. Tạ Họa Lâu tất nhiên biết hắn có ý gì. Đế Quân từng đưa ra pháp chú, bất cứ Thần, Ma, Quỷ, Yêu trong bốn tộc của Bát hoang vào phàm thế, nếu thi thuật thì sẽ bị cắn trả. Minh Ti thân ở Hỗn Độn, không thuộc Bát Hoang, thần tiên Minh Ti không bị pháp chú của Đế Quân trói buộc, có thi thuật cũng không bị cắn trả, quả thực có thể để cho điện hạ này dùng. Năm xưa Cô Châu từng nhắc với nàng về đứa con thứ ba của Thiên quân này trong thư, nói tuy danh tiếng phong lưu của hắn vang vọng khắp Bát hoang, nhưng nếu tin hắn chỉ là một kẻ phóng đãng bừa bãi, vậy thì phải chịu thiệt thòi lớn. Trong ba đứa con trai của Thiên Quân, thì vị công tử này quỷ biến đa đoan nhất, không dễ tương đồng. Trên Ức Xuyên, trong đình Lục Giác, Tạ Họa Lâu mặc một bộ váy trắng, tay ôm một con hồ ly màu đen, nghĩ thầm Cô Châu không lừa ra, tên Tam hoàng tử này, muốn giao tiếp với hắn quả thực cần phải chuẩn bị tinh thần cảnh giác thật cao, nếu không sẽ vô ý mà giẫm vào trong hố. Nàng đau đầu xoa xoa thái dương: "Minh Ti chỉ cho Tam hoàng tử một lời hứa. Một lời hứa thôi." Nàng nhấn mạnh con số này một lần: "Một lời hứa chỉ có thể đổi một chuyện, Tam hoàng tử không ngại đếm xem nãy giờ đã là mấy chuyện rồi? Người có giao tình với Tam hoàng tử là Cô Châu, không phải ta. Nơi này cũng không phải Cửu Trùng Thiên, Tam hoàng tử muốn gì thì có cái đó, thứ cho ta chỉ có thể làm theo quy củ." Lời này đã nói hết mức rồi, nhưng Liên Tống cũng không thèm để ý, tùy ý lấy nắp trà gãy lá nổi trong chén, không trả lời lời mà nói một chuyện khác: "Họa lâu nữ quân và Đế quân cũng từng giao tiếp vài lần, nghe nói hợp tác với Đế quân không thoải mái lắm." Ánh mắt Tạ Họa Lâu khẽ run lên: "Tam hoàng tử nhắc tới việc này là muốn nói gì?" Liên Tống uống một ngụm trà: "Cơn gió đầu tiên trên thế gian, ngọn lửa đầu tiên và linh châu hệ Hỏa chứa nguyên thần lực đều là nữ thần Họa Lâu quân tự tay giao cho Đế quân. Nữ quân trước giờ có trí tuệ cao hơn người, mặc dù Đế Quân chưa từng nói rõ với ngươi, nhưng chắc hẳn ngươi cũng đoán được Đế quân tìm ba vật này có liên quan đến chuyện gì." Tạ Họa Lâu đang vỗ về lưng hồ ly khẽ dừng lại: "Không thể gạt được Tam hoàng tử, ta quả thật đã đoán được một ít. Khánh Khương quay về, giữa Thần tộc và Ma tộc chắc chắn không thể duy trì bình tĩnh nữa. Nhưng Minh Ti trước giờ đều đứng trung lập, xin hỏi Tam hoàng tử nói những lời này với ta, là có ý gì?" "Không có gì." Tam điện hạ thản nhiên: "Chỉ là vừa rồi khi qua Vong Xuyên, nhìn thấy con trai út của Thanh Chi Ma Quân Yến Trì Ngộ đang luận bàn với Huyền Hồ ở Vong Xuyên. Ta nghĩ nữ quân gọi Yến hoàng tử tới Minh Ti, hẳn là vì không muốn hắn bị cuốn vào vòng xoáy này. Nhưng..." Hắn xoay xoay chén trà: "Nếu đến lúc đó quả thật có một trận chiến, thần ma đối chiến với nhau, chỉ dựa vào Minh Ti thôi, thì ta nghĩ không chắc chắn có thể bảo vệ được Yến hoàng tử đâu." Tạ Họa Lâu ngẩn ra, bên môi kéo ra một nụ cười, nụ cười chứa sự lạnh lẽo: "Tam hoàng tử đúng là biết làm lòng người đắn đo." Liên Tống mỉm cười, không nói chuyện. Tạ Họa Lâu rũ mắt vuốt ve hồ ly ngoan ngoãn, ngón tay trắng như tuyết xẹt qua bộ lông đen nhánh của hồ ly, hồi lâu, nàng lại ngẩng đầu lên: "Ta hiểu ý của Tam hoàng tử rồi." Thở dài, chậm rãi nói: "Tiểu Yến ngây thơ, tâm như đứa trẻ, phụ thân Yến Na và mấy ca ca hắn từ nhỏ đã ở chiến trường, lòng đầy dã tâm. Ma tộc Thanh Chi sẽ đi về hướng nào trong cuộc chiến này, có thể bị diệt vong không, ta không quan tâm, ta chỉ muốn bảo vệ Tiểu Yến." Hồ ly đột nhiên kêu một tiếng, ngáp dài rồi đứng lên, nàng vỗ vỗ chân trước của hồ ly, cho phép nó nhảy xuống đầu gối của nàng. Nàng nhìn về phía Liên Tống, tiếp tục: "Nhưng đúng vậy, ta không dám chắc mình có thể bảo vệ hắn." Khóe miệng nhếch lên, dường như bất đắc dĩ: "Nếu Tam hoàng tử muốn giao dịch với ta, ta xin từ chối. Nếu Tam hoàng tử và Đế Quân có thể đồng ý quan tâm với Tiểu Yến nhiều hơn, thì ta sẽ mặc cho hai vị sai bảo." Lời thành khẩn thẳng thắn này nói từ miệng Tạ Họa Lâu rất hiếm có, đến Tam điện hạ cũng không khỏi liếc mắt: "Ngươi đúng là đối tốt với tên đồ đệ Yến Trì Ngộ này." "Việc này cứ quyết định như vậy đi." Những năm Tạ Họa Lâu ngủ say, Tạ Cô Châu thực ra cũng làm không ít chuyện, ví dụ như làm một pháp trận liên động, khiến cho việc tìm đọc sách Tố Hồn trở nên đơn giản hơn rất nhiều. Chỉ mới hai ngày, Liên Tống đã tìm ra hai quyển sách Tố Hồn, một quyển của Ngu Thi Uyên, một quyển của Dung Nghi. Sách Tố Hồn chỉ ghi lại thân phận và năm sinh của các phàm hồn. Như Tam điện hạ suy nghĩ, trên quyển sách Tố Hồn của Ngu Thi Uyên không ghi lại ngày chết của nàng, chứng tỏ nàng đến nay vẫn còn sống, lật xem kiếp trước của nàng, cũng đều là bình thường, không có gì đáng để ý. Lại mở ra Sách Tố Hồn của Dung Nghi, lật ngược lại, thấy nàng gần trăm đời không có đời nào tu đạo, chỉ là phàm nhân bình thường mà thôi, cũng không có gì đặc biệt. Nhưng lật đến trang đầu tiên, nhìn thấy hàng chữ đầu tiên, Tam điện hạ lại ngây ngẩn cả người. Hắn đột nhiên nhớ tới trong Tàng Thư Các của Đế Quân có một quyển cấm thư ghi lại tà thuật thất truyền. Mà rất nhiều chuyện cũng ở trong đầu đều đều hiện lên, cuối cùng vì hàng chữ này mà sắp xếp lại. Sắc mặt Tam điện hạ trầm xuống. Liên Tống mượn sách Tố Hồn của Dung Nghi, dẫn theo tiên quan Minh Ti tên là Lợi Thiên Lý về tới phàm thế. Hắn ở Minh Ti cũng chỉ được mấy ngày, nhưng thời gian của thành Sát Nhật lại chỉ mới một ngày một đêm. Văn thị Tương Tân phụng mệnh ở lại trấn nhỏ Yến quốc giám thẩm Ôn Mật xuất hiện ở cửa khách trạm. Lời khai mới của Ôn Mật đã có. Trên thực tế, đến lần thứ ba mới có được lời khai như thế này thực sự nằm ngoài dự liệu của Tam điện hạ. Thủ đoạn Văn Võ thị thẩm tra người hắn hiểu rất rõ ràng, Ôn Mật có thể chịu đựng đến giờ mới khai, thì có thể thấy được bí mật bị hắn giấu đi không phải chuyện đùa. Tương Tân theo Tam điện hạ trở về phòng mật đàm nửa canh giờ. Không ai biết họ nói gì, chỉ biết sắc mặt của vị Tam điện hạ dù Thái Sơn có sụp đổ trước mắt cũng thong dong không sợ hãi cực kỳ nặng nề khi bước ra khỏi phòng. Sau đó đi tìm Tổ Thị một chuyến. Bướm Truy Phách đã được thả lúc tối. Để tránh đánh rắn động cỏ, nên việc theo dõi bướm Truy Phách này Tam điện hạ chỉ thông báo cho Tổ Thị và Lợi Thiên Lý.
Bướm kia đến hít khí tức trên thi thể Dung Nghi lúc hoàng hôn, dưới ánh trăng vừa được tự do, trên cánh đã tỏa ra ánh sáng xanh, vừa bay vừa dừng, dẫn bọn họ đi về phía tây, quẹo vào một hẻm nhỏ, đi một vòng trước cổng một hộ gia đình, sau đó bay qua tường viện cao ngất kia. Ba người liếc nhau, cũng thả người nhảy lên tường viện, đi theo con bướm qua tiền viện, xuyên qua bức tường, đi thẳng vào nhị viện.
Viện này không lớn lắm, bên trong có một cái hồ, kỳ lạ là trời không hề rét đậm nhưng mặt hồ lại kết băng. Có một nữ tử áo đỏ nằm úp sấp giữa hồ, bên cạnh có một nam tử áo đen. Hai người đều quay lưng về phía bọn họ.
Ba người hành động bí mật, động tĩnh cũng nhỏ, đôi nam nữ trong hồ vẫn chưa phát hiện ra bọn họ.
Nhưng bọn họ biết ẩn dấu hành tung, bướm Truy Phách lại như không được khống chế, hưng phấn nhảy múa rồi trực tiếp bay về giữa hồ. Hai con bướm bay tới gần bờ hồ, thân hình bỗng dưng trì trệ, giống như đụng phải cái gì đó, ánh lam trên cánh cũng tối sầm lại, cùng lúc đó, còn có tiếng vù vù vang lên, mặt hồ đột nhiên tỏa ra ánh sáng đỏ. Thì ra là bướm đụng vào hồ, làm khởi động kết giới bố trí ở hồ. Nam nhân áo đen ở giữa hồ giống như kinh khác quay đầu lại.
Tổ Thị nhíu mày. Nam tử áo đen quan ngọc đai gấm, diện mạo thanh tuấn, không phải là tiên quân Ngu Anh của Lan Đài Ti thì là ai.
Ngay lúc Ngu Anh kinh ngạc quay đầu nhìn về phía bọn họ, thì Lợi Thiên Lý đã đánh một chưởng làm kết giới vỡ vụn. Không đợi Ngu Anh hoàn hồn, Lợi Thiên Lý đã dùng động tác di chuyển tức thời nổi tiếng Minh Ti đến trước mặt hắn, đưa tay đoạt lấy túi gấm bên hông hắn.
Thấy túi gấm bên hông bị đoạt, Ngu Anh cuối cùng cũng kịp phản ứng, giơ tay muốn đoạt lại, nhưng không dùng pháp lực thì sao có thể đánh lại được Minh quan Lợi Thiên Lý không bị pháp tắc phàm thế trói buộc, sau vài chiêu, đã chống đỡ hết nổi. Thấy tình thế không ổn, Ngu Anh bèn cắn răng, triệu tiên kiếm ra, vừa cố chịu đựng việc pháp lực bị cắn trả vì so chiêu với Lợi Thiên Lý.
Lợi Thiên Lý chỉ là một quan văn của Minh Ti, vì khi đến suối Tư Bất Đắc tìm hồn của Dung Thi biểu hiện nhanh nhẹn, nên được Tam điện hạ chọn trúng. Ngu Anh mặc dù cũng là một quan văn, nhưng kiếm tu đắc đạo, chiến lực này tất nhiên không thua Lợi Thiên Lý.
Ngu Anh nhìn như là rất coi trọng túi gấm kia, liều mạng bị phép thuật cắn trả để đoạt lại cho bằng được. Từ sau khi Ngu Anh tế xuất tiên kiếm, Lợi Thiên Lý chống đỡ không nổi, liên tiếp bại lui. Nhưng Lợi Thiên Lý này cũng thông minh, dùng mấy chiêu dẫn Ngu Anh đến gần bờ.
Đợi đến lúc hai người đến gần bờ ao, Lợi Thiên Lý thấy khoảng cách đã ổn thì giơ tay ném túi gấm ra ngoài. Túi gấm gần như rơi thẳng vào trong lòng Tổ Thị.
Ngu Anh thấy túi gấm bị ném cho Tổ Thị, cất bước đi về phía Tổ Thị, lại bị Lợi Thiên Lý ngáng chân, hai người lại bắt đầu đánh nhau. Tam điện hạ bảo vệ Tổ Thị ở phía sau, hắn nhìn đến đây, cũng khá hiểu trình độ của Ngu Anh và Lợi Thiên Lý, hiểu rõ giữa Lợi Thiên Lý và Ngu Anh quả thực vẫn còn chênh lệch. Bèn thừa lúc Lợi Thiên Lý quấn lấy Ngu Anh, hạ lấy một chiếc khăn lụa từ trong tay áo ra ra, Thừa dịp Lợi Thiên Lý cuốn lấy Ngu Anh, Tam điện hạ từ trong tay áo lấy ra một chiếc khăn lụa, giơ tay cắn vào ngón trỏ, rồi vẽ vài nét trên khăn lụa, sau đó khẽ động vào quạt Trấn Ách trong tay, đợi đầu quạt lộ ra lưỡi nhọn, thì dùng lưỡi nhọn ghim vào khăn lụa, giơ tay ném về phía Lợi Thiên Lý.
Lợi Thiên Lý phản ứng rất nhanh, nhảy về phía sau tiếp được nhận được quạt Trấn Ách. Pháp khí của Tam điện hạ hắn không dám tùy tiện dùng, cũng không biết nên dùng như thế nào, cho nên hắn lập tức hiểu được Tam điện hạ muốn cho hắn xem cái khăn lụa ghim ở đầu quạt. Khi nghiêng người tránh né Ngu Anh, Lợi Thiên Lý vội mở khăn lụa ra rồi đảo mắt nhìn, ngộ ra dụng ý của Tam điện hạ.
Không có Lợi Thiên Lý quấn lấy phía sau, Ngu Anh lập tức chuyển kiếm đánh về phía Tổ Thị và Liên Tống. Lợi Thiên Lý nhân cơ hội này tụ linh lực toàn thân vào một ngón tay, đầu ngón tay chạm vào bùa huyết mà Tam điện hạ vẽ bằng long huyết trên khăn lụa, dùng linh lực thúc giục huyết phù rồi dùng sức đẩy về phía trước.
Ngu Anh lúc này đã lướt tới trước mặt Liên Tống và Tổ Thị, giơ tay muốn đoạt túi gấm kia, năm ngón tay biến thành móng vuốt giơ lên cao, nhưng bỗng dưng lại không thể nhúc nhích, cả người giống như cứng lại. Hắn cúi đầu nhìn, đã thấy một tấm bùa huyết bọc lấy nửa người mình, tấm bùa kia không phải giấy không phải lụa, chính là làm từ ánh sáng đỏ, cao chừng nửa người, giống như sợi tơ dày đặc quấn quanh ở trên người hắn, khiến cho hắn khó dời đi nửa bước, càng không cách nào dùng pháp lực. Mà lực cắn trả trong cơ thể vẫn mãnh liệt như cũ.
Ngu Anh cuối cùng không kiềm chế được nữa, mạnh mẽ phun ra một ngụm máu tươi lớn, ngay cả cân bằng cũng không cách nào bảo trì được, ầm một tiếng, thẳng tắp té ngã trên mặt đất.
Lợi Thiên Lý hai ba bước chạy tới, lau máu khóe miệng, tế ra Khốn Tiên Linh, khóa chặt Ngu Anh lại.
Tổ Thị đã đi đến giữa hồ. Nàng ngồi xổm bên cạnh cô nương áo đỏ đang nằm úp sấp trên mặt băng, lật nàng ta lại.
Không ngoài sở liệu, nữ tử kia chính là Dung Nghi. Chính xác mà nói, là hồn của Dung Nghi nhưng đó không phải là một linh hồn tỉnh táo. Nữ tử hôn mê, thân ảnh hơi phai nhạt, giữa mày có một lỗ lớn, chỗ vết thương có một vệt máu, nhưng màu sắc máu kia rất kỳ dị, dường như hơi đỏ tím.
Bướm Truy Phách lượn vòng quanh nữ tử. Tổ Thị ngẩng đầu nhìn thoáng qua mặt trăng trên trời. Mặt trăng sáng tỏ, tinh hoa cực thịnh.
Thấy Liên Tống và Lợi Thiên Lý mang theo Ngu Anh tới, Tổ Thị đứng lên: "Đúng là hồn của Dung Nghi, nhưng đang bị trọng thương." Nàng nhìn về phía Ngu Anh: "Đêm nay ánh trăng không tồi, sắp xếp nàng ở đây là muốn mượn tinh hoa của ánh trăng giúp nàng chữa lành hồn thương sao?"
Ngu Anh như tượng đất điêu khắc gỗ, không rên một tiếng. Tổ Thị cũng không thèm để ý, đưa túi gấm màu trắng trong tay cho Liên Tống, nhẹ giọng nói: "Là túi dưỡng linh, ta vừa mới đếm thử, bên trong đã nạp một trăm bốn mươi lăm u hồn phàm nhân. À, đúng rồi..." Nàng liếc Ngu Anh một cái, lại gần sát Liên Tống, nhỏ giọng nói gì đó bên tai hắn.
Khi nghe Tổ Thị nói túi gấm là vật gì, chứa vật gì, Ngu Anh cuối cùng với phản ứng, hắn nhắm mắt lại, nhận mệnh cúi đầu xuống.
Nghe Tổ Thị nói bên tai, Liên Tống mở túi dưỡng linh ra nhìn thử, ánh mắt xẹt qua Dung Nghi trên mặt đất, hỏi Ngu Anh: "Dung Nghi và một trăm bốn mươi lăm người này, là ngươi giết?"
Ngu Anh vốn không định nói, nghe Liên Tống nói lời này, trong lòng lại khẽ run lên. Hắn thừa nhận: "Là ta." Giọng hơi chua chát: "Nếu tài nghệ không bằng người, bại ở trong tay ngươi, để ngươi phát hiện, ta đây... Cam nguyện quay về Cửu Trùng Thiên lĩnh phạt." Hắn cũng biết thần tiên tàn sát phàm nhân sẽ có kết cục như thế nào, huống chi còn nhiều phàm nhân như vậy, nhưng... quả thực là chẳng nghĩ nhiều được.
Ngu Anh cúi đầu, có thể cảm giác được ánh mắt Liên Tống dừng lại ở đỉnh đầu hắn, mang theo ý tra xét.
"Thật sự là ngươi giết sao?" Liên Tống hỏi.
Ngu Anh nhắm mắt: "Phải! Bởi vì lâu ngày ta không cách nào đột phá, nghe nói dùng hồn của phàm nhân tu luyện sẽ dễ..."
"Tiên quân Ngu Anh, có lòng hiếu thảo là tốt." Liên Tống ngắt lời hắn, nói tiếp: "Nhưng ngươi cũng biết, ba vạn năm trước Tổ Thị Thần từng lập qua hai đạo pháp chú, nếu người nào bất nhân với Nhân tộc, thì không thể đi qua cửa Nhược Mộc, nói gì đến việc giết người?"
Ngu Anh quả thực không nghĩ tới chuyện này, chợt không biết nên phản bác như thế nào, nhưng sau khi hoàn hồn, hắn càng cảm thấy càng sợ hãi, cũng là vì hai chữ Liên Tống mới nói ra... hiếu thảo.
Sắc mặt hắn trắng bệch, ngoài cứng trong mềm nói: "Gì... gì mà hiếu thảo..."
Sau đó nghe nam tử cười một tiếng: "Chẳng lẽ không phải ngươi đang giấu tội cho mẫu thân mình sao? Những người này đều bị mẫu thân ngươi Ngu Thi Uyên giết phải không."
Đầu óc Ngu Anh ầm ầm một tiếng, trống rỗng. Trong tiếng ầm ầm, hắn nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của nam tử: "Ba vạn năm ngàn hai trăm chín mươi bảy năm trước, ngoại tổ ngươi và mẫu thân dẫn Trường Hữu môn vây quét Địa Mẫu Thánh Sơn, tàn sát hết sinh linh Thánh Sơn, cướp đi linh châu hệ thổ chứa Nguyên thần của Địa Mẫu. Mẫu thân ngươi sau khi sinh ra ngươi, thì lấy Linh châu hệ Thổ ra giúp hai nương con ngươi tu hành, cho nên ngươi có được đạo quả, thăng làm thần tiên trong một đời, nhưng nàng lại bởi vì từng lạm sát người vô tội, trên lưng đeo nghiệp lớn nên không qua được lôi kiếp công đức kia, không thể thăng thiên. Nhưng nàng không cam lòng chịu chết, mưu toan siêu thoát khỏi sinh tử ngũ hành, cho nên đã bỏ trốn, mang theo linh châu hệ Thổ đi tới phàm thế tránh họa. Nhưng linh châu hệ Thổ chung quy không phải là đồ của mẫu thân ngươi, đợi Địa Mẫu tỉnh lại, linh châu sẽ tự động trở lại trong tay Địa Mẫu Nữ Oa. Mẫu thân ngươi sợ mất đi linh châu, cho nên muốn mở tà trận trấn áp tru sát Nữ Oa. Mở tà trận này cần hai món đồ, một vật là có chứa mi tâm chân huyết của Nữ Oa, một là linh châu chứa nguyên thần của Nữ Oa. Trước khi Nữ Oa ngủ say đã từng ban mi tâm chân huyết cho một trăm bốn mươi bảy vị thủ lĩnh Nhân tộc, để họ có thể bảo vệ nhân tộc trong cuộc chính Hồng hoang. Dung Nghi và một trăm bốn mươi lăm u hồn trong túi dưỡng linh này, chính là chuyển thế của những thủ lĩnh Nhân tộc năm đó. Mẫu thân Ngu Thi Uyên ngươi giết chết bọn họ, là vì muốn lấy mi tâm chân huyết của Nữ Oa từ trong hồn phách của bọn họ. Ta không nói sai chứ."
Linh châu hệ Thổ, mi tâm chân huyết Nữ Oa, Tru Thần trận. Đây chính là thứ mà Liên Tống đoán ra được sau khi nhìn thấy hàng chữ đầu tiên trong sách Tổ Hồn của Dung Nghi ở Minh Ti. Dòng chữ Dung Nghi đời thứ nhất viết: "Nhân tộc nên lập bộ thủ lĩnh, sơ hồn vì Nữ Oa tạo ra, sau khi trưởng thành, được ban thưởng mi tâm chân huyết của Nữ Oa."
Sau đó trở lại phàm thế, Tương Tân chạy tới, trình lên bản khai thứ ba của Ôn Mật. Ngày đó xem lời khai đầu tiên của Ôn Mật, hắn và Tổ Thị còn có một suy đoán... bọn họ cho rằng Ôn Mật và Tàng Phong kia hẳn là bị lợi ích chung buộc chặt ở một chỗ. Lúc rời khỏi trấn nhỏ Yến quốc, hắn đã lệnh cho Tương Tân thẩm vấn tỉ mỉ theo hướng này. Mà sự thật chứng minh, bọn họa quả nhiên đoán không sai.
Ôn Mật bị giày vò đến mức muốn sống không được muốn chết không xong đã khai, tổ tiên của hắn là một gã yêu sứ dưới tòa Nữ Oa, tên là Ôn Tùy. Hắn không biết vì sao tổ tiên lại rời khỏi Bát Hoang đến phàm thế, nhưng từ ghi chép tổ tiên để lại, hắn vẫn muốn trở về. Ôn Tùy truyền cho hậu thế hai món bảo vật, một món là khối đá đen tên là Tiêu Lĩnh, một món là quyển trận pháp thư ghi chép rất nhiều trận pháp cao minh. Hắn vốn cũng không biết khối đá Tiêu Lĩnh kia có ích lợi gì, nhưng khi Tịch Tử Tự giết chết phụ thân, phá vỡ quê hương, buộc phải lưu lạc tứ hải, hắn gặp một lão đạo sĩ què chân, lão đạo sĩ nói chuyện xưa của hắn về đá Tiêu Lĩnh, nó có thể cảm ứng được mi tâm chân huyết của Nữ Oa, mà mi tâm chân huyết của Nữ Oa cộng thêm linh châu hệ Thổ có thể tru diệt Nữ Oa.
Hắn vốn tưởng rằng chuyện xưa cũng chỉ là chuyện xưa mà thôi, không ngờ sau đó lại gặp phải Tàng Phong đang bị một con hổ yêu truy đuổi. Hắn cứu mạng nàng và vô tình phát hiện ra nàng ta có linh châu hệ Thổ. Vì thế hắn bèn lợi dụng tin tức linh châu hệ Thổ có thể tru Nữ Oa làm giao dịch với Tàng Phong. Nội dung giao dịch là Tàng Phong đưa hắn về Bát Hoang, tìm một nơi sống an ổn, còn nàng tìm cầm đá Tiêu Lĩnh ở lại phàm thế, để thu thập mi tâm chân huyết của Nữ Oa. Đợi Tàng Phong hoàn toàn tập hợp đủ một trăm bốn mươi bảy giọt mi tâm chân huyết Nữ Oa thì lại quay về Bát Hoang tập hợp với hắn, đến lúc đó hắn sẽ dạy Tàng Phong làm trận pháp Tru Thần. Hai người hợp lực tru sát Nữ Oa, cùng lấy linh châu hệ Thổ tu hành, vượt ra khỏi tam giới ngũ hành, được trường sinh bất diệt.
Hàng chữ trên sách Tố Hồn, lời khai của Ôn Mật, hơn nữa còn có lời thì thầm bên tai của Tổ Thị: "Một trăm bốn mươi lăm u hồn kia đều mê man, giữa mày có lỗ, có vết máu màu tím đỏ không trừ được. Giống như Dung Nghi. Màu tím đỏ, là màu máu của Nữ Oa."
Hạt châu rải rác xâu chuỗi lại, cuối cùng về tới vị trí ban đầu của chúng.
Mặc dù nói ra chân tướng vốn che giấu sau từng lớp sương mù rồi, hắn vẫn hỏi Ngu Anh một câu: "Ta không nói sai chứ." Nhưng thực ra Tam điện hạ cũng không quá coi trọng câu trả lời của Ngu Anh. Bởi vì đã đi đến nước này rồi thì cơ bản có thể xác định sự thật chính là như thế, mặc dù có những chi tiết chưa thông, nhưng vẫn chỉ là chi tiết nhỏ mà thôi. Huống hồ Ngu Anh chưa chắc đã biết tất cả mọi chuyện.
Mà sau khi nghe Tam điện hạ nói xong, Ngu Anh quả nhiên khiếp sợ, sắc mặt trắng bệch, sợ hãi lại không thể tin: "Ngươi đang nói bậy cái gì thế, cái gì mà Tru Thần Trận, sao, sao có thể..." Nhưng không thể phủ nhận Linh châu hệ Thổ quả thực ở trong tay Ngu Thi Uyên, mà những người này cũng bị nàng giết chết.
Dù sao bị hắn đã buộc tội hơn trăm lần, hai người cũng coi như quen biết, Tam điện hạ vẫn hiểu phẩm tính của Ngu Anh, nhìn hắn một lát rồi, nói: "Ta tin ngươi không biết nàng giết những người này là vì tru Địa Mẫu, nếu biết được, thì dù ngươi là đứa con có hiếu thì cũng không sẽ giúp làm chuyện ác, nàng đã lừa ngươi thế nào?"
Đồng tử Ngu Anh co lại, há miệng, lại không thể nói ra lời.
Tam điện hạ thản nhiên: "Còn muốn che giấu cho nàng, vậy ta chỉ có thể mời Thần quân Thương Phách hạ giới thôi."
Nghe được lời ấy, Ngu Anh lập tức ngẩng đầu gấp gáp: "Đừng để phụ quân biết việc này!"
Tổ Thị đột nhiên xen vào: "Nhìn ngươi thế này, chắc phụ thân ngươi không biết về mẫu thân ngươi nhiều đâu nhỉ. Hơn ba vạn năm ngàn năm trước, mẫu thân ngươi và ngoại tổ ngươi bao vây san bằng Nữ Oa Thánh Sơn hắn không biết; sau đó mẫu tử các ngươi lợi dụng linh châu hệ Thổ tu luyện, hắn cũng không biết; bây giờ, mẫu thân ngươi ở phàm thế giết người để giết Nữ Oa, hắn vẫn không biết, phải không?"
Ngu Anh nhìn về phía Tổ Thị. Hắn cảm thấy nàng rất nàng quen thuộc, giống như đã gặp ở nơi nào, chỉ là vừa rồi thần kinh căng thẳng, không có hơi sức lục lại hồi ức. Mà lúc này thấy rõ người nàng, nghe rõ giọng của nàng, hắn mới nhớ tới, tháng trước ở điện Lăng Tiêu biện giải cái chết của Địch Cơ, là nàng ngồi ở bên cạnh Đông Hoa Đế Quân. Chỉ khác là lúc đó nàng đeo mạng che mặt.
Nàng là Quang Thần Tổ Thị.
Mà Tổ Thị Thần nhạy bén thế nào, Ngu Anh đã sớm được lĩnh giáo rồi, trong lòng hắn không khỏi thấy rối loạn. Lại nghĩ hắn không thể thắng được hai ngươi Tổ Thị, Liên Tống này, nghĩ đến đây, chỉ thấy chán nản, một lúc lâu, thành thật nói: "Phải, phụ quân không biết gì cả. Ở trong lòng phụ quân, mẫu thân mặc dù kiêu căng, nhưng thiện lương hồn nhiên, từng không để ý an nguy sống chết cứu người, lại si tình với người."
Thực ra sâu trong lòng phụ thân hắn Thần quân Thương Phách đối với mẫu thân hắn Ngu Thi Uyên như thế nào, Ngu Anh cũng không rõ ràng lắm. Hắn là được Ngu Thi Uyên một mình nuôi lớn, hắn sinh ra trước khi Thương Phách bế tử quan. Hắn lớn lên đến tuổi nhược quán cũng chưa từng gặp Thương Phách một lần. Sau đó cuối cùng đã nhìn thấy, còn là đừng từ xa nhìn Thương Phách xuất quan phi thăng. Cho nên đối với Thương Phách, Ngu Anh là không có hiểu biết gì, về quá khứ của ông và mẫu thân Ngu Thi Uyên, cũng chỉ nghe Ngu Thi Uyên kể lại."
"Mà mẫu thân." Nhắc tới mẫu thân Ngu Thi Uyên, Ngu Anh chân tình hơn nhiều: "Người chỉ là quá thích phụ quân, quá muốn ở bên cạnh phụ quân, mới mưu toan có được tuổi thọ lâu dài hơn. Về phần người giết người..." Hắn cắn răng, có ý biện bạch cho Ngu Thi Uyên: "Mẫu thân cũng hết cách rồi, từ khi linh châu hệ Thổ truyền thừa đến nay, linh lực lại suy yếu dần theo từng năm, vì để cho linh châu có thể tiếp tục tỏa hào quang, người chỉ có thể giết chết những người đó, lấy máu của Địa Mẫu trong hồn của họ để dưỡng linh châu. Người cũng không phải muốn gây bất lợi cho Địa Mẫu, nếu người không lấy được chân huyết của Địa Mẫu về, mặc cho linh châu yếu đi thì mới thật sự gây bất lợi cho Địa Mẫu. Người cũng chẳng muốn bất tử, người chỉ muốn mượn linh châu để sống lâu hơn mà thôi. Người từng nói, đợi Địa Mẫu tỉnh lại, người sẽ trả linh châu về. Hơn nữa." Ngu Anh vội vàng giải thích. Cũng không biết là muốn thuyết phục bọn họ hay là muốn thuyết phục chính hắn: "Các ngươi cũng thấy đó, mẫu thân mặc dù giết những phàm nhân kia, nhưng cũng đặt hồn họ trong túi dưỡng linh này, mặc dù lột mi tâm chân huyết của bọn họ, nhưng cũng trị thương hồn phách cho họ. Mẫu thân cũng là muốn tìm thời cơ để họ có thể luân hồi chuyển thế, và không phải là kẻ ác như các ngươi nói đâu!"
Ngu Anh nói rất chân thành, nói như thật. Nếu Ngu Thi Uyên dùng lý do thoái thác như vậy lừa gạt hắn giúp nàng, vậy cũng có thể hiểu được vì sao Ngu Anh lại giấu diếm hỗ trợ nàng. Tổ Thị không đánh giá biện bạch chân thành kia của Ngu Anh, chỉ tò mò nói: "Mẫu thân ngươi cuối cùng muốn dùng linh châu hệ Thổ làm cái gì tạm thời khoan đề cập tới, chẳng qua ta muốn hỏi, Phụ thân ngươi có phải vẫn chưa biết mẫu thân ngươi còn sống?"
Dù sao Ngu Thi Uyên chỉ là phàm nhân, theo lý thì không thể nào sống đến bây giờ được.
Ngu Anh á khẩu.
Tam điện hạ thấy Ngu Anh như vậy, đúng lúc chen vào một câu: "Ngươi đã nói rất nhiều rồi, có thêm hai ba câu cũng chẳng ngại đâu nhỉ."
"Đúng vậy." Ngu Anh ủ rũ nói: "Phải, phụ quân không biết mẫu thân còn sống, sau khi ta phi thăng năm thứ chín trăm chín mươi bảy, mẫu thân đã chết."
Tổ Thị ồ một tiếng: "Nhưng nghe ngươi nói là mẫu thân ngươi muốn trường sinh." Nhìn vẻ mặt không đồng tình của Ngu Anh, sửa lời nói: "Ừm, nghe ngươi nói mẫu thân ngươi muốn có thọ mệnh lâu hơn một chút, là muốn ở bên thần quân Thương Phách. Khoan nói chuyện thần quân hắn từ lúc thăng thành tiên đã phải bỏ chuyện thất tình này qua một bên." Nàng dừng lại: "Chúng ta giả thiết có một ngày mẫu thân ngươi thật sự có thể đạt được mong muốn ở trước mặt phụ thân ngươi, thì lúc đó nàng nên giải thích lý do mình sống lâu như thế là gì? Ngươi cũng nên biết, phụ thân thần quân Thương Phách của ngươi là vị thần cương trực ở Cửu Trùng Thiên, tuyệt đối sẽ tán thành nàng dùng cách bất chính này để vượt qua sinh tử."
Ngu Anh sớm biết cuộc đối thoại với Tổ Thị không dễ, lại không ngờ tới góc độ xem xét của nàng xảo quyệt như thế. Hắn im lặng hồi lâu, nói: "Mẫu thân từng nói, người sẽ dùng hình dạng và thân phận khác để xuất hiện, rồi cố gắng có được trái tim phụ thân."
Tổ Thị không tiếp tục hỏi nữa: "À, ra vậy." Nàng suy nghĩ: "Ta không có gì để hỏi nữa." Nhìn thoáng qua Liên Tống: "Tiểu tam lang hình như cũng không có." Ánh mắt lại rơi vào Ngu Anh, nói: "Đã như thế, Ngu Thi Uyên đang ở đâu, ngươi dẫn đường đi."
Ngu Anh cười khổ: "Ta không biết mẫu thân ở đâu, cũng chẳng thể liên lạc được với người. Lần nào cũng là người tìm ta trước. Cứ mười năm, người sẽ lưu lại một tin tức cho ta ở gần cửa Nhược Mộc." Hắn gian nan nói: "Lần này người tới tìm ta, là bởi vì túi dưỡng linh người dùng để trữ hồn ở phàm thế không an toàn, thường bị yêu tà thèm thuồng, bởi vậy người muốn ta giúp người bảo quản túi này. Sau khi giao túi cho ta, người đã lập tức rời đi, nói còn muốn đi tìm người cuối cùng để lấy máu Địa Mẫu."
Tổ Thị và Liên Tống liếc nhau một cái. Liên Tống đánh giá một câu: "Nàng ta rất cẩn thận."
Đêm đó, Tam điện hạ đã đưa Ngu Anh về Cửu Trùng Thiên. Bởi vì liên quan đến linh châu hệ Thổ, hắn không nhốt Ngu Anh vào Hình Ti, mà là giao cho Đông Hoa Đế Quân. Cân nhắc đến việc nếu Ngu Thi Uyên nếu còn ở nơi phàm thế kia, nói không chừng sẽ quay về trạch viện tìm Ngu Anh, cho nên nhóm người Tổ Thị và Tịch Tử Tự vẫn ở lại thành Sát Nhật. Bởi vì muốn Đế Quân hỗ trợ trông giúp Ngu Anh, nên tránh không được hàn huyên vài câu với Đế Quân về chuyện ở Phong Tự Ngọc Môn. Tam điện hạ lâu rồi mới về Cửu Trùng Thiên một chuyến, Đế Quân vừa thấy hắn thì đã rủ hẳn đi câu cá một lát. Trọng Lâm ở hầu hạ bên cạnh.
"Cho nên ngươi và Tổ Thị đều cho rằng năm đó người cứu Oánh Nam Tinh là Thương Phách, hai người còn từng có một đoạn tình duyên. Kết quả ba năm sau tông môn Thương Phách ở tàn sát Phong Tự Ngọc Môn, giết Oánh Nam Tinh, đoạt Linh châu hệ Thổ, mà sau đó Thương Phách cưới nữ nhi của người tàn sát Phong Tự Ngọc Môn làm thê tử, hai người còn sinh hạ con nối dõi, vả lại thê tử của hắn mặc dù chưa từng đăng tiên, nhưng đến nay vẫn còn sống trên đời, linh châu hệ Thổ cũng ở trong tay nàng, người giữ Phong Tự Ngọc Môn còn sống sót chắc chắn là Thương Phách muốn có linh châu hệ Thổ nên lập mưu chiếm lấy."
Tam điện hạ quen tay xâu mồi, ném móc câu ra ngoài: "Đúng thế, nhưng có lôi kiếp Công đức và Trú Độ Thụ đảm bảo, Thương Phách có lẽ là chưa từng phản bội Phong Tự Ngọc Môn, chỉ là hành động của hắn quả thực khiến người ta sinh nghi. Ta nghi ngờ lúc Phong Tự Ngọc Môn bị san bằng, hắn cũng đã xảy ra chuyện, sau đó lại quên đoạn ký ức của mình và Oánh Nam Tinh từng ở bên nhau, cho nên mới cưới Ngu Thi Uyên. Nếu không chỉ dựa vào việc Oánh Nam Tinh là ân nhân cứu mạng của hắn, thì hắn không nên cưới con gái của người hại chết Oánh Nam Tinh làm vợ mới đúng.
Tam điện hạ thực ra thật cũng không thích câu cá, nhưng thuở nhỏ bị Đế Quân ép đi câu cùng, dần dà cũng rất giỏi câu: "Thương Phách nhìn giống như đã cắt đứt hết thất tình, cũng không thấy có vướng phàm tình, thậm chí không thấy hắn chăm sóc đứa con mình và Ngu Thi Uyên sinh ra. Còn Ngu Thi Uyên kia, nhìn giống như rất chung tình với Thương Phách, còn muốn đổi diện mạo dụ dỗ Thương Phách, trở lại bên cạnh Thương Phách."
Đế Quân vẫn chống cằm, chuyên chú nhìn sợi dây câu nổi trong hồ: "Thực ra ta vẫn có một nghi vấn." Hắn hơi ngừng lại, hỏi: "Tiểu Tiên Ngu Anh kia có thật là con trai của Thương Phách không?"
Liên Tống nhận lấy chén trà trong tay Trọng Lâm, nghe Đế Quân nói vậy, thì hơi nhíu mày, buông chén trà xuống: "Đế Quân có ý gì?"
Đế Quân cũng nhận lấy một chén trà từ tay Trọng Lâm: "Cũng chẳng có ý gì." Suy nghĩ một hồi, phát biểu một ý kiến: "Ta cảm thấy, nếu tiểu tiên Ngu Anh quả thật là con trai của Thương Phách, vậy phu nhân phàm thế của hắn hẳn là rất bình thường."
Tam điện hạ im lặng một lát: "Nãy giờ ta nói nhiều thế mà ngài chỉ có cái kết luận như vậy thôi ư?"
Đế Quân không cảm thấy kết luận này có vấn đề gì, vẫn cố chấp phát biểu cái nhìn của mình: "Chủ yếu là tiểu tiên Ngu Anh dù là dung mạo hay tài trí đều kém Thương Phách quá xa." Đang nói chuyện thì ánh mắt dừng ở trên mặt Liên Tống, bỗng nhiên nói: "Nếu ngươi và Tổ Thị có một đứa con, vậy thì chắc chắn sẽ rất xinh đẹp thông minh."
Tam điện hạ đang uống trà thì bị sặc đến ho khan: "Đế Quân thận trọng lời nói."
Đế Quân nhún vai: "À, suýt nữa thì quên, với cái tình trạng bây giờ của hai người thì hẳn là chẳng có khả năng có con đâu."
Tam điện hạ vừa bình tĩnh lại thở không nổi, hắn hỏi Đế Quân: "... Ngài biết vì sao mọi người không thích tìm ngài nói chuyện phiếm không?"
Đế Quân rất tự tin: "Hẳn là bọn họ tự biết mình không xứng với ta?"
Tam điện hạ: "... Trong tàng thư các của cung Thái Thần có một quyển sách không tệ tên là "Hoặc tập cách nói chuyện với Chiết Nhan Thượng Thần", Đế quân có thời gian thì đi lật xem." Nói rồi đứng dậy cáo từ.
Đế Quân hơi bất ngờ: "Hôm nay đến ngươi cũng cảm thấy mình không xứng nói chuyện phiếm với ta sao?"
Tam Điện mặt không biến sắc: "Hôm nay ta không muốn nói chuyện với ngài, không phải cảm thấy mình không xứng."
Đế Quân gõ nhẹ cần câu: "À, ta đột nhiên nhớ đến một chuyện quan trọng liên quan đến Thương Phách còn chưa nói cho ngươi biết, đã như vậy, vậy chờ lần sau khi ngươi muốn nói chuyện phiếm với ta thì hẵng nói."
Tam điện hạ: "..."
Tam điện hạ lại mặt không biến sắc ngồi lại: "... Chúng ta nói chuyện tiếp đi."
Chuyện quan trọng Đế Quân muốn nói là về tình căn của Thương Phách.
"Sau khi Trú Độ Thụ chọn ra thần quân giữ cây, ta từng vào phủ của Thương Phách để kết khế ước thần hồn của hắn với Trú Độ Thụ."
Trú Độ Thụ ngạo nghễ, chỉ từng thừa nhận hai vị Thần Vương, một vị là Mặc Uyên Thượng Thần, một vị là Đế Quân, bây giờ khắp Cửu Trùng Thiên cũng chỉ mình Đế Quân có tư cách kết khế ước này.
Phóng sinh con cá chép ngốc kia xong, Đế Quân lại móc mồi lần nữa: "Nếu ba vạn năm ngàn năm trước Bắc Lục quả thật có một phàm nhân có pháp lực cao hơn Thương Phách, đến mức có thể đoạn tình căn của hắn, ta nghĩ cũng không đến mức trong bảy tám trăm năm chỉ có một phàm nhân là Thương Phách thành tiên." Nói tới đây, Đế Quân lại ồ một tiếng, nhớ tới: "Đúng rồi, tình căn của Thương Phách mặc dù bị mài mòn, nhưng từ vết cắt kia có thể nhìn ra, trước khi nó chưa bị bẻ gãy hẳn là rất mạnh mẽ. Chứng tỏ hắn từng có mối tình sâu nặng với người nào đó."
Sự thật đến đây thực sự đã rõ ràng. Tam điện hạ vội xâu chuỗi những gì Đế Quân nói và với những gì mình biết lại, rồi đưa ra một suy luận: "Cho nên rất có thể, là Thương Phách năm đó yêu nhau với Oánh Nam Tinh, nhưng Ngu Thi Uyên cũng thích Thương Phách, cho nên lấy linh châu hệ Thổ mài đứt tình căn của Thương Phách với Oánh Nam Tinh, còn khiến Thương Phách mất đi ký ức đối với Oánh Nam Tinh. Sau đó mặc dù Thương Phách cưới Ngu Thi Uyên, nhưng người đã đứt tình căn như hắn lại không cách nào động tình với Ngu Thi Uyên nữa, mà chứa toàn đại đạo, một lòng tu hành. Cho nên mấy trăm năm sau đã phi thăng thành công."
Chuyện tình duyên, Đế Quân vốn không am hiểu lắm, nghe quan hệ quanh co của ba người, quả thực chẳng muốn tốn sức làm rõ, góc độ đánh giá việc này tương đối khách quan: "Ngu Thi Uyên này cũng đã làm một chuyện tốt, mặc dù không phúc hậu với Oánh Nam Tinh, nhưng lại cống hiến cho phụ quân ngươi một cánh tay đắc lực."
Tam điện hạ không cảm thấy góc nhìn của Đế Quân giúp gì được cho mình, bởi vậy không trả lời hắn, vẫn kiên trì suy nghĩ của mình, tự lẩm bẩm một câu: "Vậy thì xem ra, Ngu Thi Uyên này có chấp niệm rất sâu với Thần quân Thương Phách."
Đế Quân chú ý tới vẻ mặt của hẳn, nhíu mày: "Ngươi lại có chủ ý quỷ quái gì thế?"
Tam điện hạ không phủ nhận, mỉm cười, gõ nhẹ cây quạt: "Ngu Thi Uyên này như một con cá chạch, trượt mãi không tóm được, tìm nàng ở phàm thế thì hơi khó khăn, nhưng nếu Thần quân Thương Phách chịu giúp ta, thì ta cũng chẳng cần phí sức tìm nàng nữa, nàng sẽ tới tự tìm ta." Đang nói chuyện, cần câu cố định bên cạnh chợt dao động. Là có cá cắn câu.