Liễu Dịch Trần cứng lại, trong đầu hiện ra hình ảnh Lâm Thiên Long mỉm cười với Như Nguyệt… Không được! Tuyệt đối không được!!! Y lập tức gạt bỏ ý nghĩ lấy Như Nguyệt làm mục tiêu.
“Thực ra… thích thì cũng có thể là cái thích của bằng hữu với nhau mà.” Liễu Dịch Trần lập tức sửa miệng.
“À, ra là bằng hữu, vậy thì dễ rồi.” Lâm Thiên Long gật đầu, bằng hữu thì hắn nhiều vô số, tuy giả làm bạn cũng có điểm khó khăn, nhưng vẫn dễ hơn giả vờ thích người khác nhiều.
“Nếu có thể xác định họ là người của tổ chức kia, chúng ta lập tức bắt họ giao nộp cho Lưu đại nhân, việc sau đó cứ để Lưu đại nhân giải quyết. Ngươi ở đây cũng an tâm hơn.” Liễu Dịch Trần nhẹ cười mà nói, y hiểu rõ những người trên núi Khốn Long, chiếm vị trí lớn nhường nào trong lòng Lâm Thiên Long, họ là bằng hữu, người thân của hắn. Để bất kì kẻ nào của tổ chức kia ẩn nấp tại đây, thực sự rất không an toàn.
“Được, cứ làm vậy đi.” Lâm Thiên Long hoàn toàn đồng ý với chủ ý này, dự định mai sẽ tiến hành.
“Thiên Long…” Cơ thể Liễu Dịch Trần nhũn nhẹo sán lại, dịu dàng thanh tao, tỏa ra hương thơm nhàn nhạt. Ánh mắt tựa làn thu thủy sáng lấp lánh, nụ cười nơi khóe môi mang vài phần khiêu khích.
“Sắc trời đã tối… chúng ta nên…”
Mặt Lâm Thiên Long có chút đỏ khi thấy tia dục vọng lóe lên trong mắt Liễu Dịch Trần, hai ngày nay bận rộn xử lý công chuyện, tối về đều rất mệt mỏi, do vậy, hai người cứ ôm nhau là ngủ, không làm chuyện gì khác.
Hôm nay, các công việc chuẩn bị cho mùa đông đều đã giải quyết xong, cơ bản hết việc rồi, cho nên mới về khá sớm, lúc này những dục vọng bị Liễu Dịch Trần khơi dậy không cần che dấu, Lâm Thiên Long thẳng thắn ôm lấy cổ Liễu Dịch Trần, hôn cuồng nhiệt.
Liễu Dịch Trần vui đến híp tịt cả mắt, vung tay một cái, ngọn đèn dầu liền tắt ngấm, dưới ánh trăng bạc, hai cơ thể trên giường dính chặt lại với nhau… (Mặc: = = Ta kéo rèm đây…)
“Tỷ…” Như Phi bước vào phòng Như Nguyệt, đầy vẻ bối rối.
“Sao vậy?” Như Nguyệt hiếu kì, chuyện gì lại khiến đệ đệ mình có biểu hiện thế này.
“…” Im lặng cắn môi, không biết Như Phi nghi đến chuyện gì, đột nhiên rùng mình một cái. “Thì…”
“Rốt cuộc là chuyện gì?” Như Nguyệt buông chén thuốc trong tay, tiến lại gần.
“Tình báo của chúng ta không phải nói tên Lâm Thiên Long đó… chưa từng tới những nơi như kỹ viện sao?”
Như Nguyệt dừng bước, có chút ngạc nhiên hỏi: “Phải rồi, sao đệ đột nhiên hỏi đến việc này?”
“Đệ… đệ không biết tại sao hắn không đi kĩ viện rồi.” Vẻ mặt Như Phi vô cùng kì quái.
“Tại sao?”
“Hắn… hắn thích nam nhân.” Cắn răng cắn lợi nói hết câu, mặt Như Phi xanh như tàu lá chuối.
“Gì cơ? Sao có thể thế được.” Như Nguyệt phủ định.
“Sao lại không thể, tỷ à, hắn sắp ba mươi tuổi ròi, nếu không thích nam nhân, ậy sao chưa từng đến kĩ viện phát tiết.” Như Phi lí lẽ hùng hồn.
“Hắn có thê tử mà, tỷ đã từng gặp ả rồi.” Như Nguyệt có hơi do dự.
“Tỷ từng nói rồi, thê tử hắn vô cùng xinh đẹp, nói không chừng hai người có hiệp ước gì đó, tỷ nghĩ coi, dựa vào ngoại hình của Lâm Thiên Long, sao có thể cưới được một thê tử xinh đẹp đến vậy.” Như Phi lo lắng nói.
“Đệ… vậy sao đệ lại nghĩ Lâm Thiên Long thích nam nhân?”
“…” Vẻ mặt Như Phi ngày càng kì quái. “Hắn… hôm nay lúc đi đốn củi cùng bọn đệ, hắn cứ nhìn đệ chằm chằm… còn, còn nói chuyện với đệ.”
“Gì cơ?” Như Nguyệt vô cùng kinh ngạc. Nàng biết ngoại hình của đệ đệ khá giống mình, rất thanh tú, thế nhưng hoàn toàn không ngờ được Lâm Thiên Long lại có hứng thú với đệ đệ mình.
Thực ra Như Phi hoàn toàn hiểu lầm rồi…
Vốn dĩ Lâm Thiên Long theo chỉ thị của Liễu Dịch Trần, thực hiện ý đồ tiếp cận bọn họ, thế nhưng một đại nam nhân như hắn, tiếp cận Như Nguyệt thì không hay, cho nên, chuyển mục tiêu sang Như Phi, thế là hắn đặc biệt chia mình với Như Phi vào một nhóm, lúc đốn củi dốc bầu trò chuyện, lúc về còn đi cùng với y luôn. Theo như hắn thấy, ấy chẳng qua chỉ là thể hiện tình bằng hữu, thế nhưng trong mắt kẻ đầy kinh nghiệm trăng gió, thấu hiểu tình cảm gái trai như Như Phi, thì biến thành hắn nhắm trúng y, lẽ dĩ nhiên khiến Như Phi hoảng hốt thất kinh.
“Chuyện này…” Như Nguyệt nhíu chặt mày, đây tuy là cơ hội tốt để tiếp cận Lâm Thiên Long, thế nhưng để đệ đệ mình mạo hiểm thì thật là…
“Tỷ…” Thấy vẻ mặt trầm tư của tỷ tỷ, Như Phi có chút lo sợ, bản thân thích trêu hoa ghẹo bướm không sai, thế nhưng không có chút hứng thú nào với nam nhân, càng không cần nói đến một nam nhân tráng kiện như Lâm Thiên Long.
Suy nghĩ hồi lâu, Như Nguyệt hạ quyết tâm, lần này bọn họ đi đã sắp được ba tháng rồi, nếu vẫn không có tin tức, tổ chức chắn chắn gọi họ trở về, tuy tin Lâm Thiên Long về sơn trại bị họ bưng bít, thế nhưng nếu không nhanh chóng lấy được bản danh sách kia, họ không thể không báo cáo tin này, ngày trước bọn họ đau đầu vì không có cách nào tiếp cận Lâm Thiên Long, giờ cơ hội đến, dù thế nào cũng không thể bỏ qua.
Như Nguyệt ngẩng đầu, ánh mắt nhìn Như Phi đầy kiên quyết.
Như Phi thấy Như Nguyệt như vậy, lòng liền lạnh ngắt, y đương nhiên hiểu rõ anh mắt ấy là có ý gì, gục đầu xuống coi như chấp nhận, y biết, một khi là chuyện tỷ tỷ đã quyết, thì không thể thay đổi, y cũng tin rằng, nếu hôm nay Lâm Thiên Long nhắm trúng tỷ ấy, Như Nguyệt sẽ hy sinh thân mình, chỉ để lấy lại bản danh sách kia.
“Tiểu Phi… đệ chớ lo lắng.” Thấy Như Phi cúi gằm mặt, Như Nguyệt cảm thấy rất khó chịu, thế nhưng để trở nên nổi bật trong tổ chức, nàng không thể nào buông xuôi cơ hội duy nhất để cứu vãn tình cảnh tồi tệ hiện nay.
“Nói không chừng… đệ không cần lên giường với hắn, cũng có thể lấy được bản danh sách kia, dẫu sao… hắn cũng không biết tầm quan trọng của bản danh sách ấy, có khi chỉ tùy tiện vứt ở nơi nào đó, hoặc là, nếu đệ có thể xác định hắn đã vứt bản danh sách kia đi rồi, thì chúng ta lập tức rời khỏi đây.”
“Đệ biết rồi.” Như Phi gục đầu, không mảy may vực nổi tinh thân, bảo y đi quyến rũ một nam nhân cao to như gấu, quả thực y chịu không nổi. Nhưng với tình cảnh của họ bây giờ thì y không đi không được.
“Tiểu Phi, tỷ tỷ biết đệ tủi thân, thế nhưng… đây là cơ hội duy nhất của chúng ta.” Như Nguyệt cắn răng, nói lời thật lòng. “Lần trước nhóm trưởng nhóm bảy lén báo cho tỷ biết, lão già mãi không chết kia đề xuất tặng tỷ đệ chúng ta cho đám người bên Hắc La điện.”
“Gì cơ?” Mắt Như Phi trợn trừng, mồ hôi nháy mắt đã ướt đầm lưng áo.