Tam Nhật Triền Miên

Chương 61




Nếu chỉ vậy thôi thì không sao, Liễu Dịch Trần rất sẵn lòng biết thêm chuyện ngày xưa của Lâm Thiên Long, thế những đám cô dì này cứ nói mãi nói mãi lại chuyển chủ đề, đủ thứ chuyện đông tây, thậm chí là nữ công gia chánh rồi chuyện phòng the, lại còn nhao nhao giục Liễu Dịch Trần mau sinh con cho Lâm Thiên Long, làm y sợ tới mức chạy trối chết.

Bất đắc dĩ, y chỉ đành nói hằng ngày phải luyện kiếm, đọc sách, mới ngăn được bọn họ ngày ngày đến thảo luận kế hoạch sinh con đẻ cái.

Về vấn đề sinh con, y cũng từng thấy chút ưu phiền, có lần y nói xa nói gần hỏi Lâm Thiên Long vấn đề này, Lâm Thiên Long đang định nghỉ ngơi nghe thấy vậy, lập tức trợn mắt nhìn y, hại y căng thẳng cứng cả người. Y thích nam nhân, đương nhiên sớm đã định bản thân không thể có con nối dõi, nhưng Lâm Thiên Long thì khác, hắn vốn dĩ có thể có cả đám nữ nhân nguyện hầu hạ, nhưng chỉ vì y mà thành ra cơ sự này, điều ấy khiến Liễu Dịch Trần có chút áy náy bất an.

“Hứ…” Trợn mắt hồi lâu, Lâm Thiên Long mới đầy vẻ khinh thường, chậm rãi nói: “Nếu lão tử muốn có con thì đã chẳng theo ngươi, đương nhiên cũng không có chuyện đại loại như tìm một nữ nhân nào đó sinh con hộ đâu.”

Lúc ấy y cảm giác như trút được hết mọi gánh nặng, cười đến thật xán lạn, cơ hồ có thể khiến người ta chói mắt.

“Đừng cười nữa, nhìn đến buồn nôn.” Lâm Thiên Long lúc ấy trả lời y như vậy, mà phản ứng của y chính là hôn thật sâu lên môi hắn.

Nghĩ đến đây, Liễu Dịch Trần không khỏi nở nụ cười, đặt cuốn sách trong tay lên cửa sổ, trong viện vô cùng yên tĩnh, bởi sắp vào thu, mà cây cối trong sân bắt đầu ngả vàng, lá rụng ào ào tựa như đang nhảy múa, chậm rãi bay xuống mặt đất.

Tâm tình thoáng chốc trở nên thư thái, Liễu Dịch Trần rút kiếm bên hông ra, đứng giữa mưa lá rụng, múa một bộ kiếm pháp, thân ảnh bạch sắc như ẩn như hiện, tư thái tuyệt đẹp, cước bộ mềm mại, đường kiếm mạnh mẽ mà uyển chuyển.

Lâm Thiên Long vừa mở cửa, liền thấy cảnh ấy. Hơi híp mắt, tán thưởng nhìn Liễu Dịch Trần, tuy hắn không muốn thừa nhận, nhưng võ công của Liễu Dịch Trần quả thực giỏi chết đi được, mình dù có cưỡi ngựa cũng không đuổi kịp y.

“Thiên Long, ngươi về rồi à?” Thấy tiếng bước chân sau lưng, Liễu Dịch Trần thu kiếm lại, nhanh nhẹn đáp đất, ngẩng đầu cười tươi.

Lâm Thiên Long gật đầu vài cái. “Sao hôm nay ngươi không ra ngoài?”

Liễu Dịch Trần lập tức nhăn nhó: “Ta sợ mấy bà cô chỗ Lưu nãi nãi lắm…”

“Hả? Sao vậy?” Lâm Thiên Long đầy vẻ ngạc nhiên, hắn nghĩ không ra việc gì có thể làm Liễu Dịch Trần sợ đến mức này…

“Lưu nãi nãi suốt ngày hỏi bao giờ ta sinh con cho ngươi…” Vẻ mặt Liễu Dịch Trần tỏ rõ nỗi khổ khó nói thành lời.

“…”

“…”

“Phì… ha ha ha…” Lâm Thiên Long không kìm nổi mà ôm bụng cười lớn.

“Đừng có cười nữa….” Liễu Dịch Trần có thấy hơi bực bội, y là một đại nam nhân mà cứ bị truy hỏi chuyện sinh con đẻ cái, thực làm y…

“Ha ha ha… đừng… đừng giận, ai kêu ngươi giả gái giống đến vậy kia chứ… chẳng ai phát hiện ra ngươi là nam nhân.” Lâm Thiên Long cười tới không khép nổi miệng.

Mặt Liễu Dịch Trần đen như đít nồi, y đương nhiên biết người ta có ý tốt, chẳng qua… chỉ là tâm tình có chút không thoải mái mà thôi. Rõ ràng người bị y làm tới dục tiên dục tử là Lâm Thiên long, vậy mà bọn họ cứ kêu y sinh con. Nếu muốn sinh thì là Lâm Thiên Long sinh mới phải…

Nghĩ vậy liền không khỏi liên tưởng đến dáng vẻ Lâm Thiên Long lúc mang thai mười tháng, béo phị…

Ọe… Liễu Dịch Trần toát đầy mồ hôi hột, sắc mặt trắng bệch cả ra, bụng bắt đầu thấy không khỏe rồi.

“Ngươi sao vậy?” Thấy sắc mặt Liễu Dịch Trần đột nhiên trắng bệch, Lâm Thiên Long vội vàng hỏi.

Thấy vẻ lo lắng của Lâm Thiên Long, Liễu Dịch Trần lắc đầu: “Không sao cả.”

“Không sao cả? Vậy sao mặt ngươi tự dưng trắng bệch ra thế?” Lâm Thiên Long không tin.

Liệu Dịch Trần trân trân nhìn hắn, ánh mắt kì quái làm Lâm Thiên Long nổi cả da gà. Đang tính hỏi rốt cuộc là có chuyện gì, thì đối phương lại đột nhiên nắm chặt lấy vai hắn, nhìn chằm chằm rồi xổ ra câu.

“Thiên Long, thật may quá, ngươi là nam nhân.”

???

Lâm Thiên Long chẳng hiểu ra làm sao. Liễu Dịch nói chuyện không có đầu đuôi gì cả.

“Được rồi, chúng ta vào phòng nghỉ ngơi đi.” Liễu Dịch Trần không muốn nói tiếp đề tài này, thẳng thừng kéo Lâm Thiên Long vào phòng.

“Cặp tỉ đệ kia có động tĩnh gì không?” Vừa thắp đèn dầu, vừa hỏi, Liễu DỊch Trần nhẹ nhàng thổi tắt đồ đánh lửa.

“Không có.” Lâm Thiên Long lắc đầu, hai ngày nay hắn luôn chú ý tới cặp tỷ đệ kia, thế nhưng không thấy điểm nào đặc biệt cả, Như Nguyệt vẫn sáng sáng đi giúp Lưu nãi nãi trông Tiểu Viên, chiều thì chế một vài thuốc trị thương đơn giản. Còn Như Phi buổi sáng đi đốn củi với các huynh đệ, buổi chiều qua giúp Như Nguyệt. Xem ra không có gì bất thường.

“Xem ra là do bọn họ không có cơ hội tiếp cận ngươi.” Trầm ngâm một lúc, Liễu Dịch Trần đưa ra ý kiến, phải cho bọn họ cơ hội lộ đuôi hồ ly.

“Tiếp cận ta?” Lâm Thiên Long không hiểu. “Đều ở chung trong sơn trại, sao lại không có cơ hội tiếp cận?”

“Ngươi mới về được vài hôm, hầu như đều ở trong tiểu viện, mấy ngày qua chỉ khi xử lý công việc trong trại mới ra ngoài, bọn họ lấy đâu ra cơ hội lại gần ngươi. Cũng không thể vừa gặp là dính lấy ngươi được, làm vậy dẫu là ai cũng thấy nghi ngờ.”

“Vậy cũng phải…” Lâm Thiên Long thừa nhận, đột nhiên có người lạ đặc biệt nhiệt tình với mình, thì ngay hắn cũng sẽ thấy nghi.

“Vậy nên bọn họ đang đợi một cơ hội có thể tiếp cận ngươi một cách tự nhiên.”

“Vậy phải làm sao?”

“Rất đơn giản, chúng ta tạo cơ hội cho họ là được.” Liễu Dịch Trần nhoẻn cười.

“Cơ hội thế nào?”

“Họ không thể tiếp cận ngươi, nhưng ngươi có thể tiếp cận bọn họ mà. Ví như… ngươi có thể giả bộ có hảo cảm với một ai đó.” Liễu Dịch Trần hướng dẫn từng bước một.

“Hảo cảm?” Lâm Thiên Long không khỏi chau mày. Là phải giả vờ thích một ai đó sao?

“Đúng vậy, ngươi có thể giả vờ thích một ai đó, khiến người ta cho rằng ngươi không hề phòng bị. Như vậy mới có cơ hội xuống tay với ngươi.”

“Thích? Như Nguyệt sao?” Lâm Thiên Long dựng ngược mày, hắn biết ý của Liễu Dịch Trần, thế nhưng hắn cảm thấy chuyện này có chút làm khó mình. Cả đời này, người duy nhất hắn thích là Liễu Dịch Trần, đã thế lại còn là loại tình cảm ‘thích một người mà chẳng hiểu vì sao’ nữa chứ, giờ bảo hắn giả bộ thích người khác, hắn thực sự không biết phải thể hiện ra làm sao.