Tâm Nguyện Đẹp Nhất

Chương 9




16.

Tôi cho mèo xem bức ảnh của tôi khi đầy tháng, mèo hỏi:

"Đây là ai?"

"Là mẹ của chị."

Có một dòng chữ nhỏ ở góc dưới bên phải của bức ảnh, [Kỷ niệm đầy tháng của Nini].

Tôi vuốt ve đầu bé mèo:

"Biệt danh của chị cũng là Nini."

Mèo nghiêng đầu:

"Tên của chúng ta giống nhau ư? Tốt quá!"

"Ừm."

"Vậy bây giờ bà ấy ở đâu? Tại sao bà ấy không ở cùng chị?"

"...Bà đã q.ua đời rồi, qua đời từ rất lâu rồi."

"Qua đời?"

"Ừm, chính là biến thành một ngôi sao trên bầu trời, cả đời này em cũng không thể gặp lại nữa."

Mèo không nói gì nữa, nhưng nhìn rất thương tâm.

Tôi vuốt ve đầu em ấy, cũng không nói gì.

Ngày tháng trôi qua êm đềm, cho đến một hôm tôi về đến nhà, nhìn thấy một người đàn ông đang đứng trước cửa nhà mình.

Người đàn ông nhìn thấy tôi, nở một nụ cười rất khó coi: "Nini."

Tôi cảm thấy dường như máu trong cơ thể đột nhiên bị rút cạn, ngay cả đầu ngón tay cũng cảm thấy ớn lạnh.

Tôi không muốn để ông ta vào nhà nên đứng ở cửa, hỏi thẳng:

“Ông đến đây làm gì?”

"Đã lâu như vậy không gặp nhau rồi, ta tới để gặp con."

“Tôi không cần, ông đi đi.”

Người đàn ông nắm lấy tay tôi, nhét vào tay tôi một chiếc phong bì màu đỏ:

“Nini, bố đến từ biệt con. Dì đã sinh một người con gái, có lẽ sau này bố sẽ không thể gặp lại con nữa, con tự mình bảo trọng nhé.""

"..."

Nói xong, ông ta cũng không ở lại, ngay lập tức quay lưng rời khỏi.

Khi tôi bước vào trong, mèo vẫn đang đợi tôi ở cửa.

Tôi nhịn không được duỗi tay ra ôm lấy em ấy.

"Chị vừa nói chuyện với ai vậy?" Mèo hỏi tôi.

Tôi lắc đầu: “Một người hỏi đường thôi.”

Mèo như hiểu lại như không, nghiêng đầu nhìn tôi.

Tôi mỉm cười: “Hôm nay làm món ức gà siêu ngon cho em nhé?”

"Tuyệt vời!"

17.

Một ngày cuối tuần mùa đông đầy nắng, tôi và mèo đang ngồi trên ghế sofa phơi nắng, chúng tôi bỗng nhiên bắt đầu nói chuyện về tâm nguyện.

Mèo hỏi tôi: "Tâm nguyện là cái gì?"

“Chính là việc mà em vô cùng mong đợi.”

"Mong đợi?"

“Ví dụ như, ước muốn của chị chính là một lần nữa được mơ thấy mẹ.”

Mèo như hiểu như không: “Vậy mèo cũng có một tâm nguyện”.

Tôi nựng cằm mèo, trêu chọc: "Tâm nguyện gì, tâm nguyện được ăn nhiều ức gà đúng không?"

Mèo trịnh trọng lắc đầu:

“Tâm nguyện của mèo chính là chị có thể mơ về mẹ một lần nữa!”

Tôi sửng người, đầu mũi đột nhiên chua xót:

"Tâm nguyện này của em đâu thể tính là tâm nguyện được. Em phải tự ước tâm nguyện của bản thân chứ, không phải là ước cho tâm nguyện của chị."

Mèo nghiêng đầu: “Đây chính là tâm nguyện của mèo.”

"Được rồi được rồi ~"

Tôi muốn bỏ qua chủ đề này, nếu không tôi sẽ bật khóc mất.

Buổi tối khi đi ngủ, mèo dính vào cạnh tôi, tôi hỏi em:

"Lần trước không phải em nói muốn nghĩ kỹ xem có cần họ hay không sao? Em đã quyết định chưa?"

Đợi nửa ngày, mèo mới trả lời tôi:

"Em nghĩ kỹ rồi, em muốn có họ."

"Em phải nghĩ kỹ đó, làm người rất mệt mỏi."

"Mèo không sợ."

Tôi quá buồn, mơ mơ hồ hồ trả lời em ấy:

“Để chị suy nghĩ xem, nên để họ của em là gì…” rồi chìm vào giấc ngủ.

Nửa đêm, tôi bị đánh thức bởi tiếng thở dồn dập, mèo nằm cạnh tôi không ngừng thở dốc.

Tôi sợ hãi vội vàng bật đèn lên và hỏi: “Em sao vậy?”

Mèo không trả lời, vẫn tiếp tục không ngừng thở dốc.

Tôi nghĩ đến lời bác sĩ nói, tình trạng này rất nguy hiểm, vì vậy tôi nhanh chóng mặc quần áo và bế mèo ra ngoài.

Bệnh viện thú cưng 24/24 gần nhất cách chỗ tôi bốn cây số, lúc đó mới ba giờ sáng, tôi không thể bắt nổi một chiếc xe.

“Đợi một chút, Nini, cố kên, em phải kiên trì một chút.”

Tôi vội vàng quét mã thuê một chiếc xe đạp bên đường, vội vã đạp xe lai Nini đến bệnh viện.

Bác sĩ trực ca đêm bị tôi dọa giật mình, vội vàng đứng dậy tư vấn.

Hơi thở của con mèo ngày càng yếu ớt, đôi mắt có chút mờ mịt ảm đạm, rất khác với thường ngày.

Bác sĩ đứng một bên sơ cứu cho mèo nhưng tôi vẫn vô cùng hoảng sợ, đôi tay không ngừng run rẩy.

Tôi hận bản thân quá nghèo, tại sao tôi không có ô tô, tại sao tôi không thể đưa em em đến bệnh viện nhanh hơn.

Tôi không biết đã qua bao lâu, bác sĩ dừng động tác trong tay lại, nói:

“Xin lỗi, tôi không thể cứu được.”

“Cô hãy nói lời từ biệt cùng em ấy đi."

Nói lời từ biệt.

Mười mấy năm trước, bác sĩ cũng từng nói những lời như vậy với tôi.

Chị biết, từ ngày hôm ấy gặp được em, một hạt giống bi thương đã được lặng lẽ giao xuống.

Bé mèo muốn nhấc chân lên, nhưng nhấc thế nào cũng không được, tôi cũng không còn nhìn rõ em ấy, trước mắt tôi toàn là nước mắt, cả thế giới đều trở nên mơ hồ.

"Em cùng họ với chị, có được không? Họ Lưu." Tôi nói với giọng run rẩy, "Lưu Nini, kiếp sau cho dù em có là là người hay mèo, nhất định cũng phải vui vẻ, hạnh phúc nhé."

Mèo không còn chút sức lực nữa, nhưng dường như em ấy đang mỉm cười.

Tôi nghe thấy em ấy nói: "Tạm biệt."

Tạm biệt.

Thế giới của tôi lại lần nữa trở nên trống rỗng, trong căn phòng nơi nào cũng là vết tích của bé mèo.

Tôi thường hay nghĩ, mèo đi theo tôi, chưa từng được ăn đồ ăn ngon, cũng chưa từng được sống cuộc sống tốt đẹp, mèo có hạnh phúc không?

Tôi muốn gửi cả ngàn lời xin lỗi tới em ấy.

18

Vài tuần sau trong một đêm nọ, tôi đã mơ một giấc mơ, mơ thấy mẹ đã lâu không gặp.

Mẹ đưa tay về phía tôi.

Tôi hỏi mẹ, tại sao đã lâu như vậy rồi, mẹ vẫn không đến gặp tôi, mẹ chỉ cười không nói gì.

"Con sống có tốt không? Nini."

Tôi gật đầu.

"Mẹ vốn dĩ không thể đến thăm con nữa, nhưng mẹ đã gặp một bé mèo, cũng tên là Nini, đứa bé nhường thời gian thăm nguyện lại cho mẹ."

Tôi sứng người.

"Cô bé còn nhờ mẹ nhắn với con, nói cô bé rất hạnh phúc, tâm nguyện của con bé đã được hoành thành rồi."



Mèo ngốc.