Tâm Nguyện Đẹp Nhất

Chương 8




14.

Sức lực của tôi như bị rút cạn, tôi tựa vào cửa, cả người trượt xuống, nằm im bất động một lúc lâu.

Túi vải bị đặt dưới đất, mèo nhảy từ trong túi vải ra, ngồi xổm dưới chân tôi, âm thanh nho nhỏ:

“Ba ngàn tệ, Có phải là rất nhiều tiền không?”

Tôi gật đầu: “Đúng.”

Giọng của mèo càng nhỏ hơn, nhút nhát nói ra một câu xin lỗi.

Tâm trạng của tôi thực sự không tốt chút nào, tôi nói:

"Không phải lỗi của em đâu. Hôm nay chị thực sự không còn sức nữa, ngày mai sẽ đưa em đến bệnh viện sau nhé."

Mèo không trả lời.

Hôm sau khi tôi đi làm về, con mèo vẫn ngoan ngoãn đợi tôi ở cửa, tôi thoáng nhìn qua cái đĩa hồng bên cạnh, thức ăn cho mèo vẫn còn thừa lại hơn nửa.

"Sao hôm nay em ăn ít vậy, trong người có chỗ nào không thoải mái ư?" Bình thường em ấy luôn ăn hết cả đĩa.

Mèo con nghe vậy, lắc lắc đầu.



Tôi thu dọn đồ đạc, đưa mèo đến bệnh viện.

Bác sĩ nói vết thương gần như đã lành lại, có thể tháo chiếc vòng cổ chống liếm ra rồi. Ngoài ra, bác sĩ còn dặn dò thêm một vài u khác, tôi cố gắng ghi nhớ từng chút một.

Sau đó tôi hỏi bác sĩ:

"Mèo con ăn ít hoặc kém ăn là biểu hiện của bệnh gì ạ?"

Bác sĩ không ngừng nhấp chuột, xem báo cáo khám sức khỏe trên máy tính:

“Không có vấn đề gì cả, nguyên nhân của việc ăn ít có thể là xuất phát từ thời tiết gần đây thay đổi hoặc tâm trạng không tốt.”

Tôi nhìn về phía mèo, nghiêm túc hỏi, tâm trạng của em không tốt sao?

Mèo không hiểu, nghiêng đầu nhìn tôi.

Khi tôi từ bệnh viện về nhà thì đã là mười giờ tối.

Tôi ngồi xuống ghế sofa, bé mèo nhảy lên cuộn tròn làm tổ bên cạnh tôi.

“Tâm trạng của em không tốt à?” Tôi nhấp một ngụm nước, khẽ vuốt ve đầu em ấy.

Mèo lắc đầu:

“Tâm trạng em rất tốt.”

“Vậy sao em chỉ ăn có chút xíu vậy?” Tôi vừa nói vừa đưa tay xoa bụng em, quả nhiên là mềm mềm xẹp lép.

Mèo vẫn lắc đầu.

Trong lòng tôi tự nhiên như nổi lên một ngọn lửa không tên, tôi đe dọa:

“Nếu em còn như vậy, chị sẽ tức giận đấy”.

Mèo nghe vậy vội vàng ngẩng đầu nói:



“Mèo nói mèo nói!”

Sau đó mèo ngập ngừng nói:

“Nếu mèo ăn ít, chị có thể tiết kiệm được tiền.”

Tôi sững người một lúc lâu, khi định thần lại tôi đã khóc thành tiếng.

Mèo khẩn trương kéo kéo tay tôi, muốn tôi đừng tức giận. Tôi không khống chế nổi nước mắt, chỉ có thể ôm lấy mèo, nói với em ấy tôi xin lỗi.

15.

Đây là lần đầu tiên tôi cho phép mèo lên giường ngủ, em ấy vô cùng vui vẻ

Em nhảy từ đầu giường đến cuối giường, rồi lại lăn từ cuối giường đến đầu giường:

"Thoải mái! Thoải mái! Thật sự quá thoải mái."

Tôi mỉm cười, vỗ nhẹ vào gối: “Nằm xuống đây đi.”

Mèo không ngừng kêu gừ gừ và trông có vẻ vô cùng hạnh phúc.

Trong cảnh tượng hạnh phúc này, tôi chỉ có thể cố gắng đè lại cảm giác có lỗi và xấu hổ của bản thân.

Một đêm im lặng.

Ngày hôm sau, tôi nhận được một kiện đồ chuyển phát nhanh từ quê hương, người gửi là cô của tôi.

Mèo rất tò mò, nhảy nhót không ngừng trên mặt đất:

"Đây là cài gì? Là gì vậy?"

Tôi ngồi dỡ đồ chuyển phát, ở quê tôi chỉ còn liên hệ với duy nhất một người, đó là dì tôi, nhưng tôi cũng không tiếp xúc nhiều với bà, chỉ là nếu gặp nhau trong kỳ nghỉ lệ thì sẽ chào hỏi đôi ba câu.

Mấy ngày trước, dì tôi đột nhiên nhắn tin nói nhà cũ sắp bị phá đi, dì thu dọn lại một số đồ cũ, nghĩ có thể tôi sẽ cần nên gửi cho tôi.

Tôi mở gói hàng ra, bên trong có một cuốn nhật ký cũ kỹ và một cuốn album ảnh.

Cuốn nhật ký là của mẹ tôi, lớp bìa bên ngoài đã bị rách, giấy ố vàng, những dòng chữ hơi nhòe đi nhưng tôi vẫn có thể nhìn rõ nội dung bên trong.

Nhật ký của mẹ đầy tràn kỷ niệm về tôi.

[Ngày 8 tháng 7: Nini được một tháng tuổi. ]

[Ngày 12 tháng 9: Nini sốt cao làm mình sợ chết khiếp, may mà không có gì nghiêm trọng. ]

[Ngày 2 tháng 5: Nini biết nói rồi và từ đầu tiên con bé gọi là “mẹ”. ]

Tôi lật đi lật lại rất lâu, toàn là những chuyện nhỏ nhặt, chẳng hạn như bị bỏng khi ăn bánh hấp, tè dầm khi ngủ, đánh nhau với cậu bạn lớp bên cạnh khi ở trường, v.v.

Cuốn nhật ký kết thúc đột ngột khi tôi mười bốn tuổi.

Mắt nhìn rồi lại nhìn, đôi mắt đã trở nên ẩm ướt, tôi lại tiếp tục lật xem cuốn album ảnh bên cạnh.

Album ảnh rất dày nhưng chỉ có ba bức ảnh, một là bức ảnh mẹ tôi đi xe máy với mái tóc uốn và tô son, một là bức ảnh mẹ tôi đang bế tôi khi tôi vừa đầy tháng, bức còn lại là tôi đang ngồi xổm trên ruộng rau.

Đó có lẽ là bức ảnh cuối cùng mẹ chụp cho tôi.

Mèo ngoan ngoãn ngồi xổm bên cạnh tôi, khi tôi đang khóc đến không thở được, em dùng chân, khẽ khẽ vỗ về lên cánh tay thôi