Chương 93: Khảo nghiệm
Cánh cửa hầm mộ kẽo kẹt hé mở, Công Tôn Bảo bước ra, thấy bầu trời đang lúc nửa đêm, vầng trăng khuyết treo lơ lửng trên đỉnh đầu, xung quanh là vài ngôi sao lập lòe le lói. Chợt phát hiện có một bóng người ngồi lù lù bên cạnh bia mộ, y thoáng giật mình, nhìn kỹ lại rồi hỏi:
“Sư huynh đến đây lâu chưa?”
“Cũng được hơn một ngày rồi.” Lạc tông chủ đáp.
“Huynh đến tìm đệ có việc gì sao?”
“Ta nghe nói đệ ở đây suốt một tháng không ra ngoài nên đến xem thử. Còn tên kia đâu?”
“C·hết rồi.”
“Đệ g·iết hắn?” Tông chủ ngạc nhiên nói.
“Không phải.” Công Tôn Bảo khẽ lắc đầu. “Đệ định vào hầm mộ lấy vài món đồ thì hắn tự b·ốc c·háy, không cách nào dập được, đành phải lưu lại vài ngày để ngăn khí tức ô uế của hắn làm bẩn nơi yên nghỉ của mẹ.”
“Ồ, vậy là không trả hỏi được tin tức gì từ hắn rồi.”
“Người đ·ã c·hết, có tiếc cũng vậy.” Công Tôn Bảo nói. “Nhưng theo đệ thấy, hắn chẳng có tác dụng quá lớn đâu, nếu hắn nắm được những thông tin quan trọng thì Vô Âm giáo chủ đã không vứt cho chúng ta.”
“Ừm, đệ nói cũng có lý.” Tông chủ khẽ gật gù.
Sau đó, hai người ghé thăm mộ phần của Công Tôn Bình cùng vài vị cố nhân khác, thắp vài nén hương, nhắc lại một ít cố sự, rồi vừa trò chuyện vừa lững thững đi bộ xuống chân đồi.
Huynh đệ hơn mười năm xa cách, lại vì lo đối phó với Vô Âm giáo nên bây giờ mới có thời gian tán gẫu. Tông chủ nhắc đến rất nhiều chuyện cũ, Công Tôn Bảo đều bồi tiếp trôi chảy, không mảy may để lộ chút dấu vết.
Đến bên bờ một con sông, tông chủ bất ngờ lật tay đánh một chưởng trong Niễu Hoa chưởng. Công Tôn Bảo liền vung tay đón đỡ, không sai sót lấy một li, rồi cả hai đồng thời lui ra một quãng ngắn.
Tông chủ bước đến một bước, xoay người nhìn mặt nước nhấp nhô gợn sóng. Ánh trăng rơi xuống, loang loáng tan ra thành một dòng chảy bạc, lấp lánh phản chiếu lại vào trong đôi mắt đầy vẻ suy tư. Công Tôn Bảo đến gần, cũng nhìn xuống lòng sông, khẽ hỏi:
“Sư huynh đang nghĩ đến bọn Vô Âm giáo sao?”
“Đúng vậy.” Tông chủ thở dài nói.
“Có những chuyện lo lắng cũng chẳng ích gì, thay vào đó chỉ cần cố gắng hết sức là được.”
“Có lẽ, ta chưa cố hết sức mình thật.”
“Ai cũng biết sư huynh tận tụy với tông môn như thế nào, nhưng đạo trời là vậy, luôn có những thứ nằm ngoài ý muốn xảy đến để thử thách kẻ tu hành, không thể nào tránh được.”
“Thử thách này cũng lớn quá đi.” Tông chủ khẽ cười.
“Điều đó có nghĩa là thử thách không dành riêng cho sư huynh, mà là đối với toàn bộ Thất Dương tông. Đệ tin chỉ cần trên dưới đồng lòng, Thất Dương tông nhất định sẽ đứng vững thêm ít nhất một vạn năm nữa.”
“Thất Dương tông không bị hủy trong tay ta đã là tốt rồi.” Tông chủ thở dài một hơi. “Nhưng đệ nói phải lắm, ta thấy nhẹ nhõm hơn nhiều rồi.”
Đi dạo thêm một lúc, cả hai cùng ngồi xuống bãi cỏ cạnh bờ sông. Công Tôn Bảo nói:
“Tông môn vừa trải qua một hồi t·ai n·ạn, vậy mà đệ lại tránh mặt suốt một tháng trời để làm việc riêng, không giúp ích được gì, thật sự xin lỗi sư huynh và mọi người.”
“Không sao đâu.” Tông chủ vỗ vai Công Tôn Bảo, chợt tỏ ra nghiêm nghị nói: “Vẫn còn nhiều việc cho đệ làm lắm.”
Công Tôn Bảo hơi giật mình, sau đó bật cười nói.
“Ừm, hóa ra sư huynh chưa cố gắng hết sức thật. Rốt cuộc là việc gì mà sư huynh ưu ái để dành riêng cho đệ vậy?”
“Ta đùa thôi, cũng không có gì nhiều.” Tông chủ ôn tồn đáp. “Những chuyện khác, ta cùng các sư đệ sư muội đã giải quyết tạm ổn, chỉ còn việc khôi phục lại lực lượng đệ tử là vẫn chưa có cách nào hay.”
“Tổn thất nhiều lắm sao?”
“Đúng thế, không chỉ c·hết rất nhiều, mà còn có một vấn đề khác nữa.” Tông chủ gật đầu đáp.
“Trong báo cáo kiểm tra t·hi t·hể kẻ địch nói rằng, tu vi của bọn giáo đồ không phải thực luyện, mà có được là nhờ dùng đan dược cùng với một thứ tà thuật nào đó cưỡng ép tạo thành.
Sức chiến đấu của chúng tuy cao nhưng không thể kéo dài, chỉ là trong trận chiến với Vô Âm giáo, phần lớn đệ tử Thất Dương tông đều không dùng được, nhất là lứa đệ tử dưới ba mươi tuổi, cho nên bị c·hết rất nhiều.
Dẫu biết điều này là do kẻ địch p·há h·oại, nhưng cũng chỉ là một phần nguyên nhân, sau khi xem xét lại, ta thấy tự bản thân đám đệ tử đã có vấn đề, thành ra mới dễ bị tác động bởi ngoại lực như vậy.
Các đệ tử cũng giống như những cái cây non, mà mầm non không tốt thì sao có thể phát triển thành đại thụ, chống đỡ Thất Dương tông đây?”
Công Tôn Bảo nghe xong, thoáng im lặng rồi nói:
“Vấn đề này đệ cũng đã nghĩ tới. Nếu không tính những mặt khác, mỗi đệ tử tông ta không chỉ sức chiến đấu yếu hơn, mà ngay cả tinh thần cũng không bằng, nguyên nhân có lẽ nằm ở tư tưởng.”
“Tư tưởng?”
“Sư huynh có nhớ lúc đến đây, bọn giáo đồ đã hô vang khẩu hiệu gì không?”
“Lúc đó ta đang chuẩn bị tế đàn nhưng cũng có nghe thấy, chỉ là thứ khẩu hiệu ấy quá khoa trương nên không để tâm lắm.”
“Khẩu hiệu ấy chỉ là hình thức của một thứ tín ngưỡng, tuy có vẻ khoa trương, nhưng bọn giáo đồ Vô Âm giáo thật sự tôn thờ giáo chủ của chúng như thần linh, sẵn sàng hi sinh cả mạng sống để phục vụ.”
“Tại sao đệ lại nghĩ như vậy?” Tông chủ nghi hoặc nói. Công Tôn Bảo đáp:
“Tu vi của bọn giáo đồ, chúng ta nhìn thấy là cưỡng ép tăng lên, nhưng đối với bản thân chúng biết đâu lại là một ân huệ. Theo đệ suy đoán, tầng lớp giáo đồ này đều có linh căn phế phẩm, tu luyện cả đời cũng chưa chắc vượt qua được ngưng linh cảnh.
Vì vậy, Vô Âm giáo chủ chỉ cần dùng một số lời lẽ bịa đặt rồi giúp bọn giáo đồ đạt được điều đó, thế là nghiễm nhiên trở thành thần linh trong mắt chúng.”
“Đệ đoán đúng lắm, linh căn của chúng đều chẳng ra gì. Nhưng cho dù là như thế, cũng đâu đến mức khiến chúng sẵn sàng hi sinh cả mạng sống của bản thân chứ.”
“Việc này không khó lắm, chỉ cần khiến bọn chúng tin rằng Vô Âm giáo chủ có thể giúp chúng phục sinh là được.”
“Chuyện vô lý ấy mà cũng tin được ư?”
“Chẳng phải Lý sư thúc và lục sư đệ từng c·hết đi rồi sống lại đấy sao?”
“Đó là… ừm, ta hiểu rồi.” Tông chủ gật đầu nói. Chỉ c·ần s·ai khiến một kẻ nào đó giả c·hết, mang hắn lên trước mặt các giáo đồ rồi làm cho tỉnh lại, bọn giáo đồ vốn đã tôn thờ giáo chủ của chúng nên không khó để đánh lừa.
Công Tôn Bảo lại mượn chuyện của mình để nói:
“Ngoài ra, nếu một đứa trẻ từ nhỏ liên tục được dạy dỗ rằng nó vốn là một người đ·ã c·hết, nay được giáo chủ ban cho một thân xác mới, đồng thời gieo vào đầu nó vài đoạn ký ức mơ hồ, cứ thế khi đứa trẻ lớn lên, nó sẽ tin là như vậy và tiếp tục sống cuộc đời của người kia, tiếp tục cống hiến cho Vô Âm giáo, tiếp tục tin tưởng vào việc bản thân có thể tái sinh.”
Tông chủ bỗng rơi vào trầm mặc. Dù chuyện này có thật hay không, nhưng lừa dối một đứa trẻ, khiến nó không thể có cuộc sống của riêng mình thì đúng là độc ác. Công Tôn Bảo thấy sư huynh im lặng, bèn nói:
“Đây chỉ là suy đoán của đệ thôi, tất nhiên chúng ta cũng sẽ không làm những chuyện lừa lọc như vậy.”
“Thế thì bằng cách nào?”
“Giáo dục.”
“Giáo dục?” Tông chủ hỏi lại. “Chẳng phải chúng ta vẫn đang truyền dạy công pháp cho các đệ tử đấy sao?”
“Không phải như vậy.” Công Tôn Bảo lắc đầu, ôn tồn đáp:
“Bọn đệ tử bây giờ, nếu không lười biếng thì cũng chỉ chăm chăm tu luyện vì bản thân, không biết lấy tông môn làm trọng. Như thế rất nguy hiểm, bởi khi tông môn g·ặp n·ạn, kẻ không đủ thực lực gần như vô dụng, còn kẻ có thực lực thì cố giữ mình là chính.
Tuy nhiên, lý do của việc này cũng là vì Thất Dương tông dạy dỗ bọn trẻ sai cách. Nhiều năm trở lại đây, chúng ta chỉ tập trung vào truyền thụ pháp môn tu luyện nhằm nâng cao tu vi, trong khi đó lại xem nhẹ việc giáo dục đạo đức cho các đệ tử.
Dẫu biết mục đích tu hành là để thoát khỏi thân xác phàm nhân, nhưng không có nghĩa vứt bỏ luôn cả những giá trị cốt lõi của con người, mà thứ quan trọng nhất chính là đạo đức. Người không có đức là bất nhân, mà bất nhân thì không thể thành chân nhân, dù cho tu vi cao thâm đến đâu vẫn không thể gọi là đắc đạo.
Trong điển tịch của Thất Dương tông cũng có ghi chép, năm xưa khi giúp lão tổ tìm kiếm long mạch, Tả Ao tiên sinh đã nói: “tiên tích đức, hậu tầm long”. Suy rộng ra, việc tu luyện cũng giống như vậy, đầu tiên là phải tích đức, sau mới truy cầu lực lượng.
Thế nên, trước khi thu nhận đệ tử, cần phải dạy dỗ cho chúng hiểu được lẽ phải, trau dồi các tư tưởng đạo đức. Một khi đã có đạo đức, các đệ tử sẽ biết đặt cái chung lên trên cái riêng, vì cái chung là gốc rễ, cái riêng như cành lá, cành lá mất có thể mọc lại, còn gốc rễ mất thì cành lá cũng héo khô.
Con người cũng tương tự cỏ cây, không có gốc rễ thì không thể phát triển lớn mạnh. Mà trong phạm vi Thất Dương tông cai quản, Thất Dương tông chính là cái chung nhất, là gốc rễ của mọi nhà, mọi người.
Ví dụ như đối với người làm việc trong tông môn, chẳng phải mỗi kỳ đều được phân phát cho không ít tài nguyên, con cháu cũng được sống sung túc hay sao? Còn đối với phàm nhân, tông môn cung cấp cho họ nơi chốn dung thân, bảo hộ khỏi các mối nguy bởi yêu thú, giặc c·ướp hay t·hiên t·ai gây ra, nhờ vậy mà an cư lạc nghiệp, sinh con đẻ cái.
Vì vậy, giống như việc con cái ở nhà biết ơn cha mẹ, đệ tử có đạo đức cũng sẽ biết ơn tông môn như thế, hiểu rõ đây là trách nhiệm của mình, chẳng những khi tông môn cần sẽ gắng hết sức giúp đỡ, mà ý thức trong quá trình tu luyện cũng được nâng cao.
Việc giáo dục này khác hoàn toàn so với Vô Âm giáo, bởi những gì chúng ta làm đều có giá trị thật, không dùng lời lẽ lừa gạt để khiến kẻ khác phải bán mạng vì mình.”
Công Tôn Bảo nói xong, Tông chủ trầm ngâm suy nghĩ một lúc mới hỏi lại:
“Đệ muốn làm như vậy, chắc cũng đã nghĩ đến cách thực hiện luôn rồi chứ?”
Công Tôn Bảo đáp:
“Mở lớp học, không chỉ trong nội bộ Thất Dương tông, mà ngay cả các khu vực phàm nhân sinh sống cũng cần phải có, khuyến khích trẻ con từ bảy tuổi trở lên đến lớp, nếu học tốt thì cha mẹ cũng được thưởng, như vậy thì mỗi nhà sẽ tự đốc thúc con cái của mình đi học.
Cứ thế cho đến kỳ kiểm tra linh căn, những đứa trẻ chúng ta thu nhận làm đệ tử đều đã được giáo dục đầy đủ. Ngoài ra, trong mấy năm này, chúng ta cũng có thể biết đứa trẻ nào có trí tuệ, thông minh nhanh nhạy, từ đó định hướng trước cho chúng vào các đường khác nhau.”
“Vậy còn những đứa trẻ không có linh căn, chẳng phải là tốn công dạy dỗ vô ích hay sao?”
“Sư huynh nghĩ vậy là không đúng. Thứ nhất, chúng ta có thể giao lại cho chúng việc dạy dỗ thế hệ tiếp theo. Thứ hai, chúng sẽ trở thành những con người có ích, làm điều tốt, tránh xa cái xấu, góp phần xây dựng đời sống phàm nhân ấm no, sung túc.”
“Việc thứ nhất ta hiểu, còn việc thứ hai thì có liên quan gì đến Thất Dương tông?” Lạc tông chủ lại hỏi.
“Sao lại không liên quan? Phàm nhân nếu phải sống trong cảnh cơ cực lầm than, oán khí sẽ sinh ra ngày càng nhiều, tu sĩ chúng ta hấp thu linh khí để tu luyện, gặp thứ oán khí ấy chẳng khác nào độc dược, nếu tích lũy một lượng quá lớn cũng đủ khiến thân tử đạo tiêu.
Trái lại, phàm nhân được sống trong cảnh vui vẻ thì oán khí sẽ giảm, chẳng những linh khí trong sạch mà vượng khí cũng tăng, người người sinh sôi nảy nở, tỷ lệ sinh ra những đứa trẻ có linh căn, linh căn tốt cũng cao hơn, như vậy thì đệ tử của Thất Dương tông sẽ trở nên dồi dào, khả năng xuất hiện nhân tài kiệt xuất càng dễ xảy ra.”
Tông chủ khẽ gật gù, trầm ngâm một lúc lại nói:
“Những điều đệ nói đều có lý cả. Tuy nhiên, phạm vi cai quản của Thất Dương tông dù không lớn nhưng cũng chẳng nhỏ, e là phải tốn không ít tài nguyên mới thực hiện được việc này, mà hiện tại trong tông vẫn còn nhiều việc cần làm lắm.”
Công Tôn Bảo liền trả lời:
“Đệ nghe trong nhân gian có câu: Kế một năm chi bằng trồng lúa, kế mười năm chi bằng trồng cây, kế trọn đời chi bằng trồng người. Trồng một gặt một ấy là lúa, trồng một gặt mười ấy là cây, trồng một gặt trăm ấy là người.
Muốn cho tông môn lớn mạnh, quan trọng nhất chính là con người, chẳng phải sư huynh cũng nghĩ như vậy nên mới hỏi đệ hay sao? Nhưng sư huynh đừng lo, việc này không mất nhiều kinh phí lắm đâu, mà chúng ta cũng đã có sẵn nguồn lực rồi.”
“Ở đâu vậy?”
“Giáo dục không chỉ có khen thưởng, mà còn có xử phạt. Vô Âm giáo dễ dàng xông vào tông chúng ta chính là bởi những lối ngầm dưới lòng đất, chuyện này liên quan đến rất nhiều người, chúng ta cứ theo đó lập thành danh sách rồi xử phạt.
Nhưng thay vì giam vào ngục hay dùng roi vọt như mọi khi, chúng ta sẽ bắt nộp phạt dựa trên mức độ vi phạm nặng nhẹ, tính răn đe không mất đi mà còn thu về lượng lớn tài vật, phục vụ cho những việc khác.
Ngoài ra, chúng ta cũng có thể mượn việc này để phân phối lại tài nguyên tu luyện cho các đệ tử.”
“Phân phối lại tài nguyên?”
“Không sai. Đệ tử xuất thân bần hàn thường thiếu thốn tài nguyên tu luyện nên dễ chán nản, đệ tử xuất thân quyền quý dư thừa tài nguyên tu luyện nên dễ sinh biếng nhác rồi sa vào các tệ nạn.
Vì vậy, chúng ta cứ việc thẳng tay cắt đi khoản trợ cấp cho các trưởng lão có hậu bối đang là đệ tử trong tông, sau đó chia làm hai phần, một phần để duy trì việc giáo dục nêu trên, một phần để thưởng cho các đệ tử có cố gắng trong quá trình tu luyện.
Trước đây, khi chưa g·ặp n·ạn, đệ đã từng nghĩ đến việc này nhưng chưa kịp nói với sư huynh, nay lại nhân chuyện xảy ra với Vô Âm giáo, lấy thêm đó làm lý do cũng là chính đáng.”
Lần này, tông chủ suy nghĩ rất lâu vẫn không nói gì, khiến Công Tôn Bảo cảm thấy có chút lo lắng, sợ mình để lộ sơ hở nào đó. Nhưng ca ca đã nói thỉnh thoảng đại sư huynh sẽ có những lúc như thế, nghĩ vậy nên y cũng dần yên tâm trở lại.
“Được rồi, chuyện này cứ theo ý đệ vậy.” Tông chủ nói xong đột nhiên lấy ra một bình rượu. “Lâu ngày mới có dịp ngồi cùng nhau, phá lệ uống một chút chứ?”
Công Tôn Bảo tức giận mắng:
“Sư phụ đã từng dạy: đại phàm xử trí lúc hoạn nạn, cốt ở được trinh chính, dù cho không giải được nạn cũng không bị mất chính đức, thế mới là tốt. Nay tông môn vừa trải qua một hồi đại nạn, đang lúc khó khăn, sư huynh là tông chủ càng phải làm gương cho người khác, vậy mà bản thân lại muốn vi phạm tông quy, nếu để kẻ dưới biết được thì sao khiến mọi người tin phục?”
“Đệ nói đúng lắm, thế thì cho mấy con cá uống vậy.”
“Cũng không được, phải hủy theo đúng quy trình.” Công Tôn Bảo giật bình rượu cất đi, thoáng im lặng rồi nói tiếp: “Là chuyện của đại tẩu sao?”
“Hiểu ta đúng thật là không ai bằng đệ.” Tông chủ khẽ gật đầu.
Vài ngày trước, khi nghĩ về thân phận của Thường Đạo Sư, y chợt nhận ra những người mình từng có tình ý năm xưa đều lần lượt c·hết một cách không rõ ràng, cho đến khi bén duyên với Thường Thái Trinh thì việc này mới ngừng lại.
Tuy nhiên, hai người chung sống với nhau bao nhiêu năm, nếu Thường Thái Trinh có gì đó mờ ám, y đã có thể nhận ra. Nhưng đây cũng chỉ là trực giác, dẫu y tin phu nhân của mình vô tội và điều này là đúng, những người khác làm sao tin được.
Lúc này tông môn đang trong giai đoạn tái thiết, cần trên dưới một lòng, vậy mà con gái phó giáo chủ Vô Âm giáo vẫn còn nhởn nhơ trong tông, tuy không ai nói ra nhưng chắc chắn vẫn có sự bất bình tồn tại.
“Tẩu tẩu của đệ trong lo việc nhà, ngoài lo việc tông môn, bất luận việc nào cũng tỉ mỉ chu đáo, không hề lầm lỗi, lại sinh cho ta hai đứa con thông minh lanh lợi.” Tông chủ nói đến đây thì bỗng thở dài.