Tam Luân

Chương 92: Cao thủ mê dược




Bá tánh Vạn Tư quốc có thể coi là lương thiện; thương đội không phải kẻ nào cũng gian ngoan xảo quyệt, có chút thủ đoạn cũng đều vì sinh kế; nhưng bọn thổ phỉ vô cớ chặn đường giết người cướp của thì chẳng bao biện kiểu gì được. Chúng không đáng chết, trên đời còn kẻ nào đáng?

Đằng Nguyên đâu phải tiên nhân đạo mạo, hắn là kẻ ác… Người tốt khó làm chứ làm kẻ ác có gì khó, cứ thích thế nào liền như thế. Muốn giết là giết, muốn tha thì tha, không bị đủ loại đạo lý đè đầu cưỡi cổ, không quan tâm thiên hạ nghị luận, sử sách phê phán…

- Ha ha…

Đằng Nguyên bật ra mấy tiếng cười lạnh lẽo rợn người. Đám thổ phỉ bị truy đuổi bắt đầu la hét hoảng sợ, tên nào tên nấy cắm đầu cắm cổ chạy thật nhanh hòng thoát thân, không quan tâm huynh đệ đồng đảng sống chết ra sau. Đằng Nguyên cười nhạo bọn chúng đưa lưng ra cho mình chém, cứ tên nào thụt lại phía sau hắn cho theo tổ tiên trước.

Nhoáng một cái đã chỉ còn lại hai tên. Chúng tách đôi, một tên lao xuống dòng kênh mé bên làng, một tên chui tọt vào ruộng lúa mì.

Đằng Nguyên dừng lại nhìn theo, cảm thấy tầng thứ ba của Huyết Liên không nâng thị giác lên được bao nhiêu, chỉ tăng cường khứu giác. Trong bóng tối, hắn lợi thế hơn phàm nhân chút đỉnh, chưa có nhãn lực nhìn xa trăm dặm.

Hàn khí trong thân xoay chuyển, dồn xuống tứ chi nhắc nhở Đằng Nguyên rằng mê dược vẫn chưa giải hết, chỉ tạm thời khống chế cho dễ bề hành động. Hắn hừ lạnh, quay đầu thả cước bộ trở về bãi đất trống đầu làng.

Đám nô lệ đang đứng túm tụm thành mấy nhóm quanh các xe hàng ngổn ngang nằm trên đường dẫn vào làng. Bọn họ đã chạy trốn nhưng không dám chạy xa, khi thấy thế cục đại biến, Đằng Nguyên một đường chém chết hết thổ phỉ, đuổi những tên còn lại chạy như vịt, họ lập tức quay lại. Đằng Nguyên nhìn sơ qua, thấy có vài nô lệ đã bị thổ phỉ chém chết, xác nằm rải rác trên đường; năm bảo tiêu bị thương ngồi túm tụm một chỗ, đang đắp thảo dược, buộc vết thương cho nhau, xem ra không cần hắn giúp.

Hắn đổi hướng bước tới giếng nước tìm Đáp Chi. Đi ngang qua Lăng chưởng quỹ, hắn dừng một chút, phát hiện gã đã chết bởi một vết cắt ngang cổ. Hắn lấy làm lạ, nghiêng đầu nhìn vùng tối om bên cạnh giếng nước, lớn tiếng gọi:

- Chủ nhân…

Dù không muốn, lưỡi cứng, cả người mất tự nhiên mỗi lần gọi Đáp Chi là “chủ nhân” nhưng Đằng Nguyên buộc phải gọi như vậy.

Không có tiếng trả lời.

Đằng Nguyên tiến tới gần giếng, bước chéo sang một bên nhìn vị trí mà Đáp Chi nấp hồi nãy.

Trống trơn.

- Hi hi… Ở đây…

Thanh âm rợn người phát ra bên trái Đằng Nguyên, nơi có mấy bụi cây thấp tối om. Hắn quay đầu, nheo mắt nhìn.

Hai thân ảnh dính cùng một chỗ xuất hiện, không phân rõ ai với ai. Đằng Nguyên đứng trơ trơ, căng mắt một hồi, khi hai kẻ đó tiến tới gần hắn mới nhìn rõ. Một hán tử cao lớn lực lưỡng, bịt mặt, bận y phục nâu đất đang khống chế, kề chủy thủ vào cổ Đáp Chi, ấn rất chặt khiến lão không dám thốt ra nửa lời. Tuy nhiên thanh âm cợt nhả kia không phát từ hán tử hạt y mà từ một kẻ khác sau bụi cây, đang đủng đỉnh bước ra.

— QUẢNG CÁO —

Ngông cuồng thay, kẻ đó vận một thân bạch y nổi bật trong bóng đêm, rất dễ nhận biết. Y đeo phục sức lủng lẳng răng nanh, bịt mặt, bên hông là hai thanh kiếm vỏ gỗ nâu. Y chắp tay sau lưng, nghênh ngang bước tới gần. Đằng Nguyên nhíu mày đánh giá hai tên mới xuất hiện, cảm thấy bọn chúng với đám thổ phỉ kia không cùng một phe. Đằng Nguyên gằn giọng:

- Kẻ nào?

- Ha… Còn có tâm trí hỏi kẻ nào? Chết đến nơi rồi…

Đằng Nguyên nắm chắc rìu trong tay, lạnh lùng đối đáp:



- Các ngươi khống chế chủ ta, chắc chắn có chuyện muốn thương lượng. Bằng không, thời gian ta truy sát thổ phỉ đủ để các ngươi cắt cổ hết người còn sống ở đây.

Tên bạch y nhìn chằm chằm Đằng Nguyên một hồi, bóng tối che khuất biểu tình của y khiến Đằng Nguyên không đoán được hỷ nộ. Y im lặng một lát, giọng trở nên chát chúa:

- Đáng ghét. Ta không ưa nổi những tên thông minh và tự cho rằng mình thông minh.

- Ta cũng không ưa những kẻ thừa nước đục thả câu, núp trong bụi rậm như cẩu chờ xương, ngư ông đắc lợi. – Đằng Nguyên buông lời chế nhạo đồng thời thăm dò.

- Ngươi…

Tên bạch y tức điên, chỉ vào mặt hắn đang định chửi tay đôi thì nghe tiếng chép miệng của đồng đội. Y hừ lạnh thu liễm lại, rít lên:

- Bó tay chịu trói đi, ta sẽ tha cho những kẻ còn lại ở đây một mạng. Bằng không…

Y không phủ nhận chuyện khác phe với đám thổ phỉ. Đằng Nguyên lùi lại thủ thế, sẵn sàng bỏ chạy nhưng buông giọng thách thức:

- Cứ giết hết đi… Ta chẳng quan tâm.

- Cái… - Bạch y nhân rít lên. – Nô lệ và bảo tiêu ngươi cũng không quản?

- Đằng Nguyên… - Đáp Chi run rẩy kêu. – Cứu ta…

Đằng Nguyên khẽ lắc đầu, nhếch mép cười:

- Mạng kẻ khác không đến phiên ta quản. Thổ phỉ chặn cướp thương đội, chết hết người của thương đội cũng chẳng lạ. Ta chạy trốn đến khi quan phủ xuất hiện thì quay lại nằm chờ là được. Kiểu gì cũng được bán cho chủ mới. Vào tay các ngươi chết lúc nào không biết… — QUẢNG CÁO —

Bạch y nhân trợn mắt nhìn Đằng Nguyên một hồi rồi phá lên cười sằng sặc. Hán tử hạt y đang khống chế Đáp Chi thở dài một tiếng rất khẽ, thu chuỷ thủ khỏi cổ Đáp Chi, đập vào gáy lão. Lập tức lão gục xuống ngất lịm. Chúng không giết Đáp Chi, chắc có việc cần dùng đến.

Đằng Nguyên lùi lại nửa bước.

Vụt…

Thanh chủy thủ trên tay hán tử hạt y bay về phía Đằng Nguyên. Hắn vung rìu gạt phăng, ngực nhói lên một cái, muộn màng nhận ra mình đã trúng kế giương đông kích tây. Thanh chủy thủ chỉ là vật thu hút sự chú ý, châm tuyến đang cắm trên ngực hắn mới là vũ khí trí mạng. Tên bạch y cười như điên là để che giấu ám chiêu.

Hắn nhổ bật châm tuyến, khu động Không Đàm.

Hàn khí lập tức tràn tới xoắn chặt lấy vị trí vừa bị châm đâm, bao bọc một tia huyết dịch toả ra từ vết đâm.

Vẫn là mê dược nhưng thuộc đẳng cấp khác so với mê dược bỏ vào đống lửa. Loại này nặng hơn gấp chục lần.

Đằng Nguyên ném loan đao về phía tên bạch y rồi quay đầu bỏ chạy. Y né được, lập tức đuổi theo, vung tay ném châm tuyến rào rào. Hạt y nhân cũng nhào theo, rút kiếm sáng choang. Đằng Nguyên nhảy tránh một loạt châm, trúng thêm hai cái vào lưng, tức tối nhổ ra. Hắn khu động Không Đàm muốn ẩn thân, bất quá thứ mê dược dạng huyết dịch từ các vết đâm tràn vào máu, theo mạch máu tỏa khắp cơ thể, trong chớp mắt khiến hàn khí đình trệ. Đằng Nguyên không thể đẩy màng lục lam bao quanh thân thể.

Mê dược của phàm nhân lợi hại đến thế sao?

Hay là do tầng thứ ba của Huyết Liên vừa đạt được nên còn yếu, thuật ẩn thân chưa thành thục?



Ba tia hàn khí trong Không Đàm đổi chiều xoay chuyển loạn xạ, hắc vụ biến mất, bạch vụ tràn từ Không Đàm ra, biến đổi hết hàn khí trong thân thành bạch sắc, bắt đầu uốn lượn chống lại mê dược dạng huyết dịch.

Hạt y nhân lao tới chém Đằng Nguyên, bị hắn dùng rìu đánh ngược trở lại. Dù tên này lực đạo không nhỏ nhưng sánh sao được với Đằng Nguyên. Hắn co chân đạp bay gã sang một bên, thử khu động Không Đàm lần nữa. Hàn khí và bạch vụ không thể đẩy ra ngoài, khả năng ẩn thân tạm thời gián đoạn.

Hắn buộc phải giao chiến với hai tên súc sinh này.

Bạch y nhân hai tay hai kiếm xông tới chém loạn xạ. Đằng Nguyên phản ứng nhanh nhạy hơn người, vung rìu vừa đỡ vừa lùi. Hắn nghĩ lưỡi kiếm của tên này cũng có mê dược. Tà thể đang vất vả chống chọi với huyết dịch không ngừng xâm nhập, nếu bị cắt trúng một nhát nữa chắc hắn gục luôn không kịp ngáp.

Tên hạt y bị chấn động vì lực đạo của Đằng Nguyên, ngơ ra một lúc mới tiếp tục xông vào. Hai đánh một, Đằng Nguyên không còn đầy đủ tốc độ và sức mạnh do ảnh hưởng của mê hương đã hít phải, giờ lại choáng váng vì huyết dịch tấn công, gắng sức chống chọi.

Bất quá võ công của hắn đều là tự luyện, lợi thế hơn người đã bị tước đoạt, hai chọi một có chút vất vả.

— QUẢNG CÁO —

Xoẹt một tiếng, bắp tay Đằng Nguyên đau nhói khi bị kiếm cắt qua, tên bạch y nhân lập tức nhảy lùi lại tra kiếm vào vỏ, cười khúc khích quỷ dị. Vết cắt rất sâu, máu tuôn ra, lập tức cảm giác nhức buốt khác thường trào lên. Đằng Nguyên bất giác rít lên một tiếng. Vết cắt như bị hàng ngàn con kiến bâu vào cắn, đau nhức kinh người. Đau đớn lan lên bả vai, mê dược màu đen tràn vào máu nhanh không kịp cản, sự tê liệt bắt đầu lan ra.

Tà thể trúng liền một lúc mấy loại mê dược, ba tia hàn khí trong Không Đàm xoay loạn xạ, quá tải. Bạch vụ chỉ chống được huyết dịch từ đầu châm tuyến ngấm vào, không ngăn nổi mê dược mới, sự tê liệt lan nhanh chóng mặt khiến đầu óc Đằng Nguyên trở nên đần độn.

Từ giới hạn mới phá lên tầng thứ ba Huyết Liên đến khi đạt cực đại là sự chệnh lệch nghiêng trời lệch đất. Không Đàm đang học tập chống chọi với nghịch cảnh, còn lâu mới đạt được thành tựu bách dược bất xâm. Đằng Nguyên gặp càng nhiều tiểu nạn…

Bốp!

Hán tử hạt y đá văng rìu khỏi tay hắn, tra kiếm vào vỏ. Đằng Nguyên bị cắt ngang luồng suy nghĩ, lảo đảo lùi lại, mắt hoa lên. Mê dược màu đen cuồn cuộn tràn khắp thân thể, tấn công tâm trí. Khí lực của hắn lại một lần nữa giảm xuống. Hắn lung lay chực đổ, rít lên:

- Tổ mẫu các ngươi… Đánh không lại, chơi trò hạ mê dược. Có ngon thì đường đường chính chính một chọi một với ta…

Tên bạch y nhâng nháo phẩy tay:

- Ta chỉ có một cái mạng, ngu gì mà đút đầu vào miệng cọp. Bọn ta đã tận mắt trông thấy ngươi…

- Khụ khụ… - Hán tử hạt y ho lấy ho để át tiếng tên đồng bọn.

Bạch y nhân thức thời ngậm miệng, cười ha ha hai tiếng gượng gạo, đổi lại:

- Tận mắt trông thấy ngươi truy sát đám thổ phỉ, biết ngươi không dễ đối phó. Bất chấp thủ đoạn để đạt được mục đích, giữ được mạng mới là quân tử. Nhược bằng rơi đầu mất mạng, mang cái danh quân tử làm quỷ gì?

Đằng Nguyên đặc biệt nghẹn họng.

Gặp đồng loại rồi…

Hắn cũng nghĩ như vậy, cũng sẽ làm như vậy. Chỉ cần mạng, không cần mặt mũi…

Bất quá giờ không phải lúc thưởng thức tư tưởng của địch nhân. Cơ bắp Đằng Nguyên bắt đầu tê liệt.