Tam Luân

Chương 91: Thổ phỉ




Đằng Nguyên bò về tới thảm cỏ, sờ soạng tay nải đựng quần áo, lấy một nắm lá độc ra vội vàng nhai. Tầng thứ ba của Huyết Liên dù có khả năng chống lại mê dược, không đến nỗi như phàm nhân nhưng phải tập quen một vài lần. Đây là loại mê dược hoàn toàn mới, Đằng Nguyên chưa từng hít phải. Hiện tại đầu hắn lâng lâng như say rượu, trước mắt chao đảo, lực đạo yếu dị thường, tay khẽ run. Đặc biệt loại mê dược này không có mùi, không biết nó tỏa ra từ đống lửa nào.

Bốn xung quanh bắt đầu nhốn nháo. Các bảo tiêu loạng choạng hô hoán nhau thức giấc. Nô lệ vùng dậy khỏi chỗ, ngã dúi dụi hết lượt, hoang mang hỏi nhau:

- Chuyện gì thế?

- Có mê dược… Trúng mê dược rồi…

- Sao ta như người say rượu thế này?

Bảo tiêu quát loạn:

- Tập hợp… Bảo vệ Đáp lão gia… Bảo vệ hàng…

- Thuốc giải đâu? Đội trưởng… mau phát thuốc giải.

Bảo tiêu chạy rầm rập về phía tên đội trưởng mới thức giấc còn đang lảo đảo đứng chưa vững.

Đằng Nguyên lợi dụng bóng tối và sự hỗn loạn, vừa nhai lá độc vừa bò về phía một xe hàng gầm cao, chui tọt vào trong gầm xe nằm sấp bụng xuống cỏ.

Đám bảo tiêu dồn về phía tên đội trưởng lấy thuốc giải – không biết có bao nhiêu tác dụng – chia nhau uống. Đáp Chi được Lăng chưởng quỹ xiêu xiêu vẹo vẹo đỡ tới chỗ cột ngựa, chắc cũng đang lục tìm thuốc giải cho các loại mê dược để chống chọi. Chỉ có đám nô lệ chẳng có gì uống, nhốn nháo lay nhau dậy thu dọn thảm cỏ và tay nải mang về chất lên xe hàng mà mình phụ trách, sẵn sàng di chuyển.

Đằng Nguyên nhân hỗn loạn, khu động Không Đàm tỏa hàn khí lục lam bao quanh cơ thể, ẩn thân. Hắn lập tức biến mất, gầm xe trông như không có ai. Rút kinh nghiệm từ lần bị bắt trước, lần này dù có lộ ra là tà thể dị thường thì Đằng Nguyên vẫn phải giữ mạng trước đã, không thể để bị bắt.

Khung cảnh trước mắt hắn chao đảo như vừa nốc vào cả vại rượu, cơn buồn nôn lại kéo tới nhưng hắn chỉ oẹ khan. Lá độc hắn đang nhai buộc dạ dày phải yên tĩnh, từ từ ngấm vào cơ thể hỗ trợ Không Đàm chống lại mê dược. Ba tia hàn khí trong Không Đàm đổi chiều xoay liên tục, hắc vụ hình xoắn ốc tỏa ra thúc hàn khí trong thân thay đổi thành hình xoắn ốc tương tự, tập trung hết về đầu và cổ Đằng Nguyên. Dường như mỗi loại mê dược phải giải theo một cách khác nhau…

Tiếng bước chân bình bịch từ xa vọng lại khiến Đằng Nguyên nín thở lắng tai nghe.

— QUẢNG CÁO —

Đến rồi…

Những kẻ hạ mê dược đến rồi.

Đáp Chi gào lên kinh hãi:



- Vào làng… Kéo hết xe vào làng…

Đám bảo tiêu rầm rập chạy về phía tây, dàn hàng chặn những kẻ đang hùng hổ lao tới chỗ thương đội. Bọn chúng bịt mặt, trên tay là gươm đao sáng loáng, y phục trên thân lộn xộn linh tinh, đa phần tối màu nhưng mỗi tên một kiểu.

Thổ phỉ!

Đám nô lệ hoảng hồn chân nam đá chân chiêu vừa chạy vừa ngã dúi dụi, loạng choạng bò tới chỗ để xe hàng, hét gọi nhau mau chóng đẩy xe. Hán tử nô lệ bình thường một người ráng sức vẫn tự kéo được xe không cần người đẩy nhưng hiện tại chân tay bủn rủn, một người căn bản kéo không nổi. Kẻ đến xe trước phải chờ người tới sau cùng hợp sức kéo – đẩy mới di chuyển được.

Đáp Chi được Lăng chưởng quỹ đỡ lên ngựa, ôm luôn lấy cổ ngựa thúc nó phi vào trong làng. Lăng chưởng quỹ muốn lên ngựa nhưng mãi không thể lên nổi.

Một con dao găm lao vút tới, cắm phập vào đùi ngựa của Lăng chưởng quỹ, nó lồng lên, hất văng gã xuống, giật dây cương chạy mất. Lăng chưởng quỹ ngã ngửa ra đất, lập tức co người ôm lấy lưng, không ngồi dậy được nữa.

Con ngựa Đáp Chi cưỡi cũng lồng lộn như điên, lão cố giữ lấy cổ nó thêm một lát thì bị hất ngã xuống. Lão lập tức bò tới giếng nước gần đó, nấp vội vào bên thành giếng.

Một vài xe hàng được nô lệ kéo bắt đầu di chuyển ra khỏi bãi đất trống, hướng về phía đường lớn vào làng.

Lũ thổ phỉ chạy tới nơi, vung đao đánh giết loạn xạ, đám bảo tiêu chống đỡ quyết liệt. Đằng Nguyên nhai nuốt hết lá độc, nằm nhìn cảnh vật chao đảo trước mắt, đếm đi đếm lại mấy lượt mới xác định được có hai mươi bảy tên thổ phỉ. Bọn này bản lĩnh kém xa ám vệ Hãn Thuật, võ vẽ như mèo cào không khá hơn bộ binh Bạch Đà quân là bao. Nếu tỉnh táo, đầy đủ khí lực, Đằng Nguyên chấp mười tên một lúc. Có điều hiện tại hắn bị mê dược là cho choáng váng, tay run chân mềm, đi đứng chắc gì đã vững đừng nói giao chiến.

Các bảo tiêu cũng trúng mê dược nhưng xem ra đánh đấm vẫn hiệu quả, giằng co được một hồi. Nghe nói tiêu cục huấn luyện bảo tiêu đều cho họ thử qua cả tá mê dược, rèn luyện sức chống chịu. Hiện tại họ cầm cự được chính là nhờ những huấn luyện bàn bản đó.

— QUẢNG CÁO —

Đằng Nguyên bị hạ mê dược lần này là lần thứ tư, hoàn toàn không cùng đẳng cấp với đám bảo tiêu. Nô lệ lũ lượt kéo xe tới đường lớn, gồng mình kéo lên dốc, muốn chạy vào thôn nhưng khí lực không đủ, nhiều xe lên được một đoạn đã trượt ngược xuống. Các xe phía sau bị đẩy lùi theo, hỗn loạn thành một đoàn. Tiếng la hét kêu cứu bắt đầu vang lên:

- Cứu… Thổ phỉ đánh cướp…

- Cứu bọn ta… Có ai không?

Bên này, thương vong xuất hiện. Một bảo tiêu bị chém đứt cổ, máu phun ra khiến lũ thổ phỉ hưng phấn gầm lên thị uy. Chúng hùng hổ xông tới dồn ép bảo tiêu, lấy ít địch nhiều, càng đánh càng ưu thế. Chúng lần lượt hạ từng bảo tiêu, quây chặt họ lại không để kẻ nào chạy thoát, hai đánh một, rồi ba đánh một.

Đằng Nguyên nằm dưới gầm xe nhìn, tâm tĩnh lặng.

Hàn khí trong Không Đàm xoay chuyển nhanh hơn, hắc vụ không còn hình xoắn ốc nữa, tỏa khắp thân thể thúc giục sinh hàn khí lục lam có hình lá trúc. Quá trình khá chậm nhưng mỗi khi có một tia hàn khí lá trúc mảnh dẻ hình thành, tiến về tứ chi, Đằng Nguyên lại cảm thấy khí lực tăng lên một chút.

Đầu óc hắn đỡ choáng váng, khung cảnh trước mắt không còn chao đảo nhưng hắn bình thản nằm dưới gầm xe, vẫn ẩn thân, không hề sốt ruột khi mà bảo tiêu đang chết dần từng người. Đám thổ phỉ bắt đầu chia ra chạy theo truy sát nô lệ. Các nô lệ bỏ xe, nháo nhào chạy tán loạn tứ phía, kẻ nào lo thân kẻ đó. Có kẻ nhanh chân chạy vào làng, gào thét ầm ĩ kêu cứu.

Động tĩnh giao chiến rất lớn nhưng những hộ ở đầu làng không hề mở cửa, có vài hộ đốt đèn sáng lên và chỉ như vậy, cửa vẫn đóng im ỉm. Bọn họ không có ý định xông ra cứu.



Người Vạn Tư quốc còn bo bo giữ mạng, bất chấp sống chết của đồng bào, Đằng Nguyên là người Sa Lục Châu, chẳng lẽ hắn không quý cái mạng mình?

Nếu những bảo tiêu kia là Điền Đông, Lưu Ngọc Lâm, Điền Vỹ Thái, Lưu Tống, Du Hạo, Cẩm Bàng… chắc chắn Đằng Nguyên sẽ không nằm im ở đây mà liều chết xông ra từ lâu. Bất quá bọn họ không phải. Chỉ là bèo nước gặp nhau, đi cùng cả tháng trời nhưng không trò chuyện, quẳng cho Đằng Nguyên và đám nô lệ những ánh mắt khinh bỉ, không coi nô lệ là người, nghĩ bảo tiêu thuộc tầng lớp trên…

Giờ thì “tầng lớp trên” nhận tiền rồi, làm việc của mình đi thôi.

Đằng Nguyên cười khẩy, xoay xoay cổ tay khởi động.

Khí lực chắc chỉ còn một nửa, chưa thể hồi phục toàn bộ. Hàn khí lục lam hình lá trúc vẫn đang từ từ hình thành. Những tia hàn khí xoắn ốc bao lấy đầu và cổ hắn đã dịu bớt quang sắc, duy trì tác dụng.

— QUẢNG CÁO —

Được rồi!

Đằng Nguyên lặng lẽ đứng lên, không còn choáng váng, cước bộ nhẹ hẫng hướng về phía mục tiêu đã chốt: một tên thổ phỉ vận y phục vải dệt nâu thô lậu, tay cầm một chiếc rìu lưỡi lớn cán dài. Hắn vẫn ẩn thân vô ảnh vô tung, vòng về phía sau tên thổ phỉ. Gã đang giao chiến kiểu nửa vời với một bảo tiêu vì cậy bằng hữu bên cạnh trợ lực, chẳng đánh hết sức. Ba tên thổ phỉ quây bảo tiêu đó, lấy thịt đè người, cười khằng khặc bất lương.

Phập.

Chủy thủ trên tay Đằng Nguyên đâm xuyên từ sau lưng ra trước ngực tên thổ phỉ, lút cán. Hắn vận sức xoáy mạnh một cái. Gã sững lại, trợn mắt nhìn xuống ngực.

Đằng Nguyên bỏ ẩn thân, hiện ra như ma như quỷ, rút chủy thủ, giật luôn lấy chiếc rìu mà gã thổ phỉ đang cầm, chém ngang xương gáy gã.

Cảm giác cầm rìu trong tay giống như sói thêm nanh, rắn thêm nọc. Máu trong thân Đằng Nguyên sôi lên sùng sục. Ba tháng rồi hắn không động vào rìu, tưởng sắp tu thành tiên đến nơi. Giờ rìu đã vào tay, không đoạt vài mạng chắc hắn chẳng phải đại ma đầu đội trời đạp đất, tung hoành ngang dọc mấy vạn năm…

Sự hiện diện đột ngột của Đằng Nguyên khiến không ít kẻ giật thót mình. Rìu trên tay hắn vung lên loang loáng, tốc độ gấp rưỡi phàm nhân, lực đạo gấp đôi. Đầu hai tên thổ phỉ gần nhất văng khỏi cổ. Rìu sắc hơn hắn tưởng, sát khí vì thế cũng nâng lên một tầng.

Thổ phỉ ở đâu cũng là loại giết người cướp của đáng chết như nhau, dù là người Vạn Tư quốc hay người Sa Lục Châu…

Đằng Nguyên tay phải cầm rìu, tay trái cầm thuỷ thủ, lao vào giữa đám thổ phỉ tả xung hữu đột. Phàm nhân, chỉ cần chặt đứt đầu, bổ một rìu vào sống lưng, sọ, ngực… là về với tổ tiên. Xác phàm rất nhiều chỗ yếu hại.

Bọn thổ phỉ loạn đội hình vì sự xuất quỷ nhập thần của Đằng Nguyên. Chúng gào thét gọi nhau quay lại quây tròn lấy hắn mà đánh. Hắn cướp được một thanh loan đao, ném chủy thủ đi dùng đao và rìu, thân ảnh chớp loé giữa vòng vây, chỉ một chốc đã chém chết hơn một chục tên thổ phỉ, khiến những kẻ khác sợ mất mật không dám đến gần.

Bảo tiêu bị thổ phỉ đánh tử thương gần hết, chỉ còn năm người sống sót. Lũ thổ phỉ đang truy sát nô lệ bỏ chạy lần lượt quay lại tiếp ứng, trở thành đệm thịt mài rìu cho Đằng Nguyên. Hắn chém chém giết giết cho đến khi chỉ còn lại bảy tên thổ phỉ đứng dứ dứ đao về phía hắn, không dám nhào vào đánh giáp lá cà.

Xung quanh toàn xác, y phục Đằng Nguyên nhuộm đen máu thổ phỉ, biểu tình lạnh lẽo khuất trong bóng tối vô cùng dọa người. Máu nhỏ tong tong từ lưỡi rìu xuống cỏ. Đám thổ phỉ đưa mắt nhìn nhau, sợ run bần bật nhưng phải giả bộ can đảm, im lặng một lát rồi đồng loạt quay đầu bỏ chạy. Mắt Đằng Nguyên loé sát khí lập tức vung rìu ném theo, đạp chân xuống lao như tên bắn truy sát lũ nhát chết.