Đằng Nguyên guồng chân chạy như điên bất chấp tốc độ này trông thật kỳ dị vì gấp đôi tốc độ thông thường của phàm nhân. Hắn không có tâm tình quan tâm, dù sao hắn cũng định chặn đường bảy tên kỵ binh kia để tiễn chúng về chầu ông vải.
- Tổ mẫu… hai tên ngu xuẩn…
Đằng Nguyên điên tiết chửi thề khi thấy Du Hạo và Cẩm Bàng lấp ló sau quả đồi thấp mà bọn họ vừa khuất bóng.
- Còn không mau chạy đi… Ở đó chờ chết hay sao? - Đằng Nguyên rít thành tiếng.
Hai tên đần Du Hạo, Cẩm Bàng nấp vào một chỗ rồi quay lại nhìn xem kỵ binh có thực sự đuổi theo không, hay vì thấy Đằng Nguyên lao ra nên muốn quay lại trợ giúp? Hắn không cần sự trợ giúp, hắn muốn thịt bảy tên kỵ binh này, câu giờ cho Du Hạo và Cẩm Bàng chạy thoát về sơn động.
Hắn vung tay trái về phía Du Hạo, động tác xua đuổi.
Rõ ràng hai tên ngốc kia đang nhìn chằm chằm Đằng Nguyên và đám kỵ binh, lập tức thấy hắn vung tay.
Đúng lúc này, đám kỵ binh đồng loại nhìn về phía Đằng Nguyên. Bọn chúng đã trông thấy, có vẻ ngạc nhiên vì hắn cầm rìu hùng hổ lao về phía này. Đằng Nguyên thả chậm cước bộ, không sợ vuột mất con mồi. Bảy kỵ binh cũng cho ngựa chạy chậm lại, quay sang chỉ trỏ, nói chuyện với nhau.
Du Hạo và Cẩm Bàng vẫn chưa chịu đi. Đằng Nguyên lại khua tay ra hiệu, mắt dán vào đám kỵ binh. Kỵ binh bán tín bán nghi quay ngựa chạy chầm chậm về phía Đằng Nguyên, hỏi nhau:
- Nô lệ nhà ai?
- Có thấy vòng cổ không?
- Không thấy, cổ áo cao quá. Ăn mặc không tồi, chắc nô lệ tướng gia…
- Có chuyện gì thế nhỉ?
Bình thường nô lệ bỏ trốn mà nhìn thấy Bạch Đà quân sẽ chạy trối chết, chẳng ai dại gì nhào về phía chúng. Giờ kỵ binh thấy Đằng Nguyên chạy tới, cổ áo hắn lại cao không nhìn rõ có đeo vòng cổ nô lệ hay không, đám kỵ binh này tưởng hắn là nô lệ của nhà võ tướng nào đó có việc cần tìm Bạch Đà quân nên không đề phòng.
Đằng Nguyên thính tai hơn so với trước kia rất nhiều, bắt được loáng thoáng vài từ, lập tức phát giác bọn lính này hiểu lầm. Hắn khẽ nhếch mép cười, chạy thêm mấy chục bước nữa, xác định khoảng cách đã đủ gần, vung tay ném cây rìu sắt về phía tên cầm đầu.
Vút.
Rìu sắt bay ra trong sự kinh ngạc của bảy tên kỵ binh. Tên cầm đầu giật mình ngả người ra sau, thành công tránh được. Một tiếng phập ngọt lịm vang lên, máu phun tung toé. Tên đứng phía sau lãnh trọng cây rìu vào giữa trán, một hốc mắt lòi hẳn ra ngoài, miệng gã há hốc, từ từ đổ xuống khỏi ngựa, ngã nhào xuống đất. — QUẢNG CÁO —
- Chó má… - Tên cầm đầu gầm lên phẫn nộ, rút phăng kiếm ra hét lớn. - Kẻ nào? Từ đâu tới?
Gã thúc ngựa lao về phía Đằng Nguyên.
Đối phó với kỵ binh, Đằng Nguyên đã có một số kinh nghiệm từ thảm sát Tụ Sơn thôn, đừng nói tới giờ này hắn vừa nhanh vừa mạnh. Đằng Nguyên nhào thẳng về phía tên cầm đầu rồi xoay một vòng tránh sang bên phải, khuỵu gối chém ngang cổ chiến mã của gã. Đà lao khiến chiến mã nhào về phía trước, kiếm của của gã sượt qua đầu Đằng Nguyên.
Hắn không chậm một khắc nào, trượt đến bên cạnh tên kỵ binh bị rìu sắt găm vào trán, nhổ cây rìu ra, vừa chém lia lịa vào chân những chiến mã đang nhào tới vừa tránh kiếm, đao, thương của lũ kỵ binh còn lại xỉa tới.
Chiến mã của tên cầm đầu ngã cắm đầu xuống đất, gã ngã theo, bị thân nó đè lên đùi. Một tiếng rắc giòn tan vang lên, tên cầm đầu gào thét đau đớn, xương đùi gãy nát.
Xong hai tên.
Đằng Nguyên nhếch mép cười độc địa, đạp chân bật nhảy một bước thật cao, bổ rìu xuống đầu tên thứ ba. Dù chúng có đội mũ giáp đi nữa, với lực của Đằng Nguyên cũng đủ để đập nứt sọ bất cứ tên nào.
Đám chiến mã bị chém vào chân, con sụp xuống, con lồng lộn hít vang lảo đảo khiến bọn kỵ binh mất thăng bằng. Đằng Nguyên nhảy lên nhảy xuống vài lần, hai tay hai rìu vung lên một lát đã giết nốt bốn tên còn lại. Lúc này hắn mới đủng đỉnh quay lại chỗ tên đầu tiên.
Du Hạo và Cẩm Bàng nấp sau đồi nhìn thấy hết, mừng rỡ muốn quay trở lại chỗ Đằng Nguyên. Đúng là ngu ngốc không sao tả nổi. Hắn vung tay đuổi người, xua như điên. Hai tên ngốc kia sững lại, sau đó vội vã quay người chạy biến, mất hút.
Tên cầm đầu ôm cái chân gãy, kinh hãi chuồn người khỏi tư thế bị ngựa đè. Bóng Đằng Nguyên đổ xuống. Gã ngẩng lên nhìn, mắt đỏ ngầu, miệng gầm gừ:
- Chó má… Nô lệ đào tẩu?
Áo cao cổ đúng là hữu dụng. Đến giờ phút này rồi mà tên kỵ binh vẫn không biết Đằng Nguyên là nô lệ đào tẩu hay người của ai phái đến giết bọn chúng. Nô lệ của Vạn Tư quốc trong các thôn, các trấn không đeo xiềng xích chân, tay mà đeo một cái vòng to bản đúc bằng sắt đặc trên cổ. Vòng vừa to vừa nặng che gần kín cổ nô lệ, lắp một cái khóa nhỏ ở bên phải. Chỉ chủ nhân của nô lệ đó mới có chìa để mở ổ khoá của vòng nhưng thường thì cả đời nô lệ cũng chẳng bao giờ được tháo khoá.
Trên vòng cổ nô lệ thường đúc gia huy của các gia tộc, nếu đó là danh gia vọng tộc; còn đối với các nhà thương nhân, phú hộ thông thường, vòng chỉ khắc họ của chủ. Nô lệ đeo vòng một là để nhận diện với những nô lệ đào tẩu từ các nơi tới, hai là để nhắc nhở kẻ khác không được lạm sát bừa bãi. Chỉ có chủ nhân của nô lệ mới được luật pháp Vạn Tư quốc cho phép đoạt mạng nô lệ đó; ngoại nhân đánh vài cái thì được, giết nô lệ thì không được vì đó là hành vi cướp bóc tài sản của người chủ, sẽ bị kiện lên quan phủ.
Đám kỵ binh này không nhìn thấy cổ Đằng Nguyên vì hắn cố tình trộm y phục cao cổ cho mình, Du Hạo và Cẩm Bàng mặc; chúng không biết hắn là nô lệ đào tẩu hay do kẻ nào sai đến chặn giết chúng. Đằng Nguyên cũng chẳng rảnh mà trả lời, một rìu vung lên chém đứt đầu tên kỵ binh này.
Nếu bọn chúng chưa trông thấy Du Hạo và Cẩm Bàng, hắn sẽ chơi trò chặt chân chặt tay để chúng chết dần chết mòn. Bất quá chúng đã thấy hai tên kia bỏ chạy, biết chắc đó là nô lệ đào tẩu, không thể để chúng sống.
— QUẢNG CÁO —
Đằng Nguyên quay lại kiểm tra xem sáu tên kia đã chết thật chưa, đang định soát người chúng thì gió đưa tới thanh âm lao xao. Hắn ngẩng phắt lên quan sát bốn phương tám hướng.
Du Hạo và Cẩm Bàng đã chạy về trước, bốn bề không một bóng người nhưng vị trí mà Đằng Nguyên đang đứng rất thấp so với xung quanh, đứng ở bất cứ sườn đồi sườn núi nào cũng trông thấy hắn. Đằng Nguyên bỏ ý định lục lọi cướp bóc, vội vã dắt rìu vào thắt lưng, chạy chéo sang phía đông, nơi mà Lộc Tử bị giết. Hắn chạy từ phía đó đến, giờ chạy ngược lại đó mang theo máu của đám kỵ binh này để khi bảy thi thể bị phát giác, quan binh có điều tra cũng không dẫn hoạ về cho Cẩm Bàng và Du Hạo.
Tuy nhiên, vừa chạy được một đoạn, tiếng vó ngựa theo gió vọng tới. Đằng Nguyên quay đầu nhìn, kinh hãi.
Từ con dốc mà bảy tên kỵ binh này chạy xuống khi nãy, một đội kỵ binh đông nghịt rầm rập lao ra, đông không sao đếm xuể. Toàn bộ chúng đều mũ giáp chỉnh tề, cung trên lưng, kiếm bên hông, như một đàn kiến túa ra khỏi tổ. Tên nào tên nấy nhìn thẳng về phía Đằng Nguyên, chắc chắn mục tiêu là hắn.
Đằng Nguyên rít lên:
- Bỏ tổ mẫu… Toi rồi!
Hắn lia mắt xung quanh, đổi hướng chạy chếch về phía một ngọn đồi thấp lởm chởm đá, sỏi. Ngoài ngọn đồi đó ra, bốn xung quanh đều bằng phẳng không có chỗ che chắn, với tốc độ như gió cuốn của đội kỵ binh, Đằng Nguyên chạy chưa được mấy chục trượng bọn chúng đã đuổi tới nơi bắn hắn thành rổ thủng mất rồi.
Hắn buộc phải chạy về phía bãi đá lởm chởm gần ngọn đồi để tìm chỗ nấp khuất tầm mắt kỵ binh, ẩn thân rồi lẩn trốn. Tuy nhiên khi nhào tới bãi đá, Đằng Nguyên bực tức nhận ra đá ở đây rất thưa và nhỏ, hòn to nhất cũng không cao quá đùi hắn, hoàn toàn chẳng che kín hết thân hình. Hắn nấp ở chỗ nào cũng thò y phục, thân thể ra, muốn tìm chỗ ẩn thân mà chẳng được.
Kỵ binh lao xuống khỏi con dốc, hướng hắn phi nước kiệu, cung thủ lập tức rút cung tên bắn như mưa.
Đằng Nguyên nhảy sâu vào bãi đá, tránh thoát đợt tên đầu tiên trong đường tơ kẽ tóc. Bất quá tốc độ của hắn không thể sánh bằng chiến mã, khoảng cách bị rút ngắn, loạt tên thứ hai rào rào bay tới. Đằng Nguyên buộc phải nằm rạp xuống đất, co người trốn sau một tảng đá có vẻ lớn.
Tên cắm phập phập xung quanh, mũi sắt va vào đá keng keng. Đằng Nguyên thoát được hầu hết tên nhưng không may vẫn bị một mũi găm vào bắp chân trái. Cơn đau nhức nhối bùng lên. Hắn văng tục, nhổ bật mũi tên ra, vùng dậy tiếp tục chạy.
Thế nhưng hắn đã quá coi thường đám cung thủ phía sau. Dù chúng phi nước kiệu về phía bãi đá, vừa bắn loạt tên thứ hai nhưng đã kịp lắp tiếp một loạt tên khác. Khi Đằng Nguyên vừa thò ra khỏi chỗ nấp, tên đã rào rào bắn tới.
Những tiếng phập phập liên tiếp vang lên, hơn một chục mũi tên rải rác cắm từ trên lưng xuống chân Đằng Nguyên. Cơn đau thấu óc ập tới khiến hắn ngã sấp mặt xuống bãi đá. Hai bên bắp chân, bắp đùi sau, mông và lưng đều cắm chi chít tên. Hàn khí trong thân thể cuộn lấy các vết thương, xoay chuyển loạn cào cào khiến Đằng Nguyên đếm được cả thảy mười hai mũi tên găm trên người. Những mũi trên lưng găm rất sâu, tuy chưa mũi nào xuyên vào nội tạng vì khoảng cách khá xa, hắn lại da dày thịt béo, nhưng với từng này thương tích cũng đủ để Không Đàm chống chọi mệt nghỉ.
Nếu hắn tiếp tục chạy, chắc chắn sẽ bị bắn chết.
Nghĩ vậy, thân thể đang gồng cứng bất động một chút rồi từ từ hạ xuống. Hai tia hàn khí trong Không Đàm xoay tít thúc hắc vụ tràn ra, giảm đau. Hắn liếc phía sau thấy kỵ binh đã ập tới nơi, cung thủ vẫn giương cung sẵn sàng bắn tiếp nếu hắn dám bỏ chạy. Một toán kỵ binh xuống ngựa, tuốt kiếm sáng loáng chạy tới chỗ Đằng Nguyên.
Thôi xong! — QUẢNG CÁO —
Hắn đã giết bảy tên kỵ binh Bạch Đà quân, thi thể chưa lạnh vẫn còn nằm phơi ở đó, giờ bọn này xuống ngựa tuốt kiếm chắc chắn sẽ cắt đầu hắn mang về. Bị chặt đầu liệu tà thể còn sống nổi không?
Chết chắc rồi!
Đằng Nguyên thở hổn hển, đầu óc xoay chuyển như điên nghĩ cách thoát thân.
Biết thế hồi nãy ẩn thân luôn lúc đang chạy còn hơn. Bọn kỵ binh này chắc chưa từng nhìn thấy một kẻ như ma chỉ để lại tàn ảnh mờ mờ, chạy một đoạn rồi dừng lại hẳn là cả tàn ảnh cũng chẳng trông thấy nữa, có khi thoát rồi. Đằng Nguyên hối hận tột cùng, bất quá hối hận cũng đã muộn.
Đằng Nguyên bò lết về phía trước, mỗi động tác đều khiến các vết thương trên người đau kinh khủng, ảnh hưởng đến sự chữa trị của hàn khí, khiến máu tuôn ra. Hắn rít lên, chưa kịp định thần đã bị đám lính tuốt gương sáng loáng vây kín.
Hắn đang tính đến chuyện vùng dậy phản công, tóm một tên kỵ binh làm lá chắn tên, rút lui về phía quả đồi thì một cơn choáng váng ập tới. Đằng Nguyên bị xốc hai bên nách, lôi đứng thẳng dậy. Mắt hắn hoa lên, trợn lớn kinh ngạc, hàn khí trong thân thể đuổi theo thứ gì đó lờ mờ như làn khói từ các mũi tên theo máu chạy khắp thân thể, xông lên não. Đầu óc Đằng Nguyên chợt ngây ra, toàn thân dường như đang mất dần cảm giác.
Mê dược?
Mũi tên tẩm mê dược?
Tại sao?
Hắn nhìn lướt qua một lượt kỵ binh đang cưỡi ngựa đứng dàn hàng trước mặt, ánh mắt rơi xuống một khuôn mặt trông rất quen, dường như đã thấy ở đâu đó nhưng không thể nhớ được. Tên quên mặt nhếch mép cười, lớn tiếng:
- Đằng Nguyên… lâu rồi không gặp.
Mẹ kiếp, dính bẫy rồi…
Bọn chúng nhử hắn lộ diện, vây bắt, còn tẩm sẵn mê dược vào tên… Hắn chui đầu vào bẫy từ lúc nào?
Đầu hắn loạn cào cào, khung cảnh trước mắt chao đảo, bóng tối đổ sập xuống.