Tam Luân

Chương 76: Tử nạn




Sau khi xác định rõ đường đi nước bước, Đằng Nguyên đưa đám Du Hạo rời khỏi trấn thứ tư, tiếp tục di chuyển về trấn Hoằng Liển. Cẩm Bàng dò ra trấn Hoằng Liển rất sầm uất, là nơi các thương đội tới thành Huỳnh Tương thường ghé qua để trao đổi thổ sản và vải dệt. Các tuyến đường tới Hoằng Liển khá đông người qua lại, thôn làng xung quanh cũng tập trung đông đúc nhộn nhịp. Càng gần trấn, cả nhóm càng phải cẩn trọng.

Đằng Nguyên chọn một ngọn núi cách trấn nửa ngày đường để dừng chân, trong lòng nảy sinh chút hy vọng vì mé phía đông bắc của trấn Hoằng Liển có một quân doanh cực lớn. Hắn để ba huynh đệ tự thân vận động, chạy tới quân doanh, lẻo vào bên trong do thám.

Quân doanh của Bạch Đà quân chia thành rất nhiều khu nhưng vẫn phải đóng dọc theo bờ sông để có nước phục vụ sinh hoạt. Chúng cũng đào giếng nhưng những nơi có giếng đều canh phòng nghiêm ngặt, bốn mặt thoáng đãng không bị che khuất tầm nhìn. Đằng Nguyên ẩn thân, ngồi thu lu một chỗ quan sát.

Lính Bạch Đà quân sáng huấn luyện, chiều huấn luyện, chia phiên xách nước, đốn củi chở về khu quân nhu. Cường độ huấn luyện của lính rất lớn nhưng không phải tên nào cũng giỏi võ. Đằng Nguyên đã từng đối chiến với bộ binh Bạch Đà quân năm ngoái, năm nay thử mài rìu của mình với kỵ binh, thấy chúng chẳng có gì lợi hại. Dồn lại thành một đống, chạy rầm rập mang mũ giáp, tuốt gươm sáng loáng doạ người thế thôi chứ cho chúng quây kín hắn mà đánh giết hắn cũng phải đoạt hai, ba chục mạng xong mới toi đời.

Đằng Nguyên tận mắt nhìn quân doanh, chỉ thấy nô lệ của các thế gia công tử tòng quân cùng chủ nhân nhưng các nô lệ này không phải kiểu tạp vụ. Bọn họ được tính thành một tráng đinh, vẫn phải huấn luyện, xách nước, đốn củi, dọn dẹp cho suất của chính mình. Chủ nhân của mấy nô lệ này không thoát cảnh đốn củi, xách nước, chẳng qua đám Lục dinh mắt nhắm mắt mở để các nô lệ làm đỡ một phần việc cho chủ mà thôi.

Đương nhiên nếu chủ nhân được gia nhập kỵ binh, nô lệ mới có cơ hội theo chân, còn mà chủ kém cỏi vẫn chỉ ở bộ binh, nô lệ không thể vượt mặt chạy trước. Cuối cùng thì mục đích của việc đưa nô lệ theo chỉ là phục vụ những tên chủ lười biếng, vô dụng hoặc làm lá chắn tên, khiên thịt cho chủ khi ra chiến trường.

Lượn đến giữa tháng sáu, Đằng Nguyên cũng bế tắc hoàn toàn, quyết định tách ra để tự mình tới thành Huỳnh Tương thực hiện kế hoạch ám sát. Đằng nào rình rập nhiều ngày như vậy những cái cần tìm hiểu đã tìm hiểu cả rồi. Hắn lẻn vào làng lúc giữa trưa, muốn trộm ít lương thực của nhà phú hộ mang về sơn động đánh chén một bữa rồi ngày mai lập tức lên đường.

Đằng Nguyên làm đạo tặc rất hay gặp may, nhà phú hộ hắn chọn vừa mổ dê hồi sáng để đãi tiệc, trù phòng đầy đồ ăn đã nấu sẵn, còn có nửa con dê sống đậy cẩn thận. Đằng Nguyên từng thử ăn vụng đồ nấu theo kiểu của người Vạn Tư quốc, cảm thấy không hợp khẩu vị nên hôm nay hắn chỉ lấy thịt dê sống. Hắn vác dê lên vai, đẩy màng lục quang bọc cả dê rồi vọt ra khỏi làng, chạy thẳng về chân núi.

Khi chạy ngang qua một quả đồi lởm chởm đất đá, Đằng Nguyên nghe thấy thanh âm lạ như có giao chiến. Hắn tò mò đổi hướng, chạy về phía quả đồi, đi vòng qua.

Tầm nhìn không bị che khuất, khung cảnh trước mắt khiến Đằng Nguyên kinh hãi.

Bốn tên lính bộ binh Bạch Đà quân đang vây lấy Lộc Tử, đâm thương lia lịa vào người gã. Lộc Tử máu me be bét toàn thân, chật vật chống cự, khua kiếm loạn xạ nhưng không ăn thua. Đằng Nguyên ném luôn nửa con dê, bỏ ẩn thân, rút rìu sắt lao về phía đám bộ binh.

— QUẢNG CÁO —

Lộc Tử trông thấy hắn trước tiên, mắt sáng rực, há miệng muốn gọi tên nhưng thanh âm không phát ra, thay vào đó máu trào ra đỏ rực. Đằng Nguyên vung rìu sắt chém vào cổ tên bộ binh thứ nhất, bị ba tên còn lại phát giác. Hắn một cước đá gãy cổ tên thứ hai; rút rìu đá chém ngang bụng tên thứ ba; giật rìu sắt đang găm ở cổ tên thứ nhất ném vào giữa mặt tên thứ tư.

Toàn bộ quá trình chỉ bằng thời gian uống một hớp trà.



Lộc Tử toét miệng cười, lảo đảo lùi lại.

Đằng Nguyên thở hồng hộc nhìn từ đầu đến chân Lộc Tử, gầm lên:

- Chuyện gì? Chuyện gì? Sao ra nông nỗi…

Lộc Tử khuỵu chân, quỳ gối, lung lay chực đổ. Đằng Nguyên ném luôn rìu xuống đất, bất chấp bộ binh Bạch Đà quân có tên còn chưa chết hẳn, lao tới đỡ Lộc Tử. Thân thể gã bị thương rất nhiều chỗ: bụng, tay, chân, cổ… máu chảy ồng ộc. Có một vết đâm cực sâu ở sườn phải. Lộc Tử hít khí, nằm rũ trên tay Đằng Nguyên, mắt mờ đục cố gắng nói mấy câu nhưng máu cứ ộc ra từ miệng, chảy trượt xuống mặt và cổ. Đằng Nguyên lia mắt về phía một tên bộ binh còn đang hấp hối, căm tức và xót xa đan xen.

Đã đến được đây rồi còn chết thảm kiểu này, vậy chẳng thà chạy tới cổng trấn cho Bình binh bắt vào địa lao, bán cho chủ mới còn hơn. Như vậy ít nhất còn sống được một đoạn thời gian, chờ dịp khác báo thù.

Đằng Nguyên rên rỉ:

- Ráng lên… Ta đưa đệ về sơn động. Vết thương không nặng đâu. Không sao… không chết được…

Lộc Tử nhếch mép cười, đưa tay lên nắm cổ áo Đằng Nguyên, lông mày nhíu lại, dùng toàn bộ hơi tàn mới phun ra được bốn từ rời rạc, nặng nề:

- Báo thù… cho… đệ… — QUẢNG CÁO —

Nói xong tay cũng buông thõng xuống, mắt mờ đục, đầu ngoẹo sang một bên.

Đằng Nguyên trợn mắt nhìn, hai hàm nghiến chặt, cơ bắp gồng cứng, hoả khí bốc lên cuồn cuộn trong ngực khiến cho hàn khí không kịp áp chế, toàn thân hắn có cảm giác như bị kim châm nhức nhối.

Tẩu hỏa nhập ma…

Bốn chữ này bật ra trong đầu Đằng Nguyên khiến hắn lập tức phải nhắm mắt lại điều chỉnh hơi thở, cố kiềm chế chính mình.

Chết rồi thì thôi…

Phàm nhân mà, sớm muộn cũng phải chết…



Ngực hắn nặng như đá đè, hoả khí chỉ dịu bớt chứ không mất đi giống như toàn bộ bi thương, đau đớn, không cam lòng vì cái chết đột ngột của Lộc Tử đều biến thành ngọn lửa thiêu đốt. Thời gian đồng cam cộng khổ không dài nhưng đủ để hắn nhận ra cả ba hán tử đi cùng mình đều là nam tử hán đại trượng phu, nhân, lễ, nghĩa, tín… đủ cả. Kẻ nào kẻ nấy hết mình vì đại cuộc, không ngại khó ngại khổ, không sợ đau đớn thiệt thòi, một lòng hướng về phía bắc muốn báo thù rửa hận.

Bất quá bản lĩnh còn non nớt, chưa thể gồng gánh khát vọng. Chết tức tưởi thế này quả thực đáng tiếc.

Đằng Nguyên há miệng thở dốc, cả người nóng rực căm phẫn. Trong thân thể hắn, hàn khí đang chậm rãi áp chế hoả khí một cách chật vật. Hắn buông Lộc Tử ra, đứng bật dậy vơ lấy rìu đá, bước về phía tên bộ binh bị chém ngang bụng còn chưa chết đang kinh hãi nằm thở hổn hển.

Thấy Đằng Nguyên đằng đằng sát khí cầm rìu bước tới, tên lính lập tức lật nghiêng người muốn bò lùi về phía sau trốn.

— QUẢNG CÁO —

Lũ chó má ác độc lấy thịt đè người, nhát gan, vô dụng, đáng khinh…

Hắn vung rìu bổ lia lịa xuống ngực tên bộ binh khiến gã rú lên mấy tiếng rồi tắt lịm, máu phun tung toé. Chưa đủ, hắn đá như điên vào mấy cái xác bên cạnh xem có tên nào sống không để kết liễu nốt. Bất quá chúng đã chết ngay sau những sát chiêu đầu tiên khiến Đằng Nguyên hối hận không thôi.

Biết thế đừng ra sát chiêu, đập cho chúng te tua, chặt chân tay cho chết dần chết mòn nơi xó đồi này có phải thống khoái không.

Đằng Nguyên ngửa mặt nhìn trời một hồi cho đến khi hàn khí trong thân thể áp chế hoàn toàn hoả khí, hắn từ từ bình tĩnh lại. Rõ ràng khi tu luyện không được phép nóng giận, xúc động quá mức nếu không sẽ hại thân, nhập ma lúc nào không hay. Hắn hít thở sâu, nhặt cả hai cây rìu lên lau sạch máu, dắt vào hông rồi quay lại chỗ Lộc Tử, muốn vác thi thể về gần chân núi chôn cất.

Đúng lúc Đằng Nguyên đang cúi xuống định vác thi thể Lộc Tử lên vai, tiếng vó ngựa truyền tới tai khiến hắn nhíu mày căng thẳng, lia mắt sang bên trái. Bởi vì vị trí hiện tại khá cao, Đằng Nguyên nhìn thấy một toán kỵ binh đang phi nước kiệu từ trên con dốc của đường mòn qua núi xuống. Hắn lập tức ngồi thụp xuống nấp sau một tảng đá lớn, ló đầu ra nhìn.

Toán kỵ binh này có bảy tên, lũ lượt lao xuống con dốc, một tên chỉ roi ngựa về phía nam. Đằng Nguyên nhìn về phía đó. Trong một thoáng, tim hắn ngừng đập khi thấy hai bóng người rất quen đang vội vã tháo chạy khuất sau một quả đồi thấp. Đằng Nguyên chỉ kịp nhìn một tích tắc hai người kia mất hút sau đồi nhưng hắn vẫn nhận ra đó là Du Hạo và Cẩm Bàng.

Bảy tên kỵ binh phi ngựa hết con dốc thì lao về phía nam, hướng mà Du Hạo và Cẩm Bàng vừa chạy, đuổi theo như điên. Đằng Nguyên trợn mắt, văng tục, lao khỏi chỗ nấp.

Hắn vẫn đang bỏ ẩn thân, lập tức rút hai cây rìu ra cầm sẵn trên tay, chạy như điên về phía đám kỵ binh. Cước bộ hắn băng băng như gió cuốn, chỉ sợ chậm chút bọn kỵ binh Bạch Đà quân sẽ chạy qua mất, không trông thấy hắn. Chắc chúng đứng trên con dốc trông thấy Du Hạo và Cẩm Bàng chạy ngang qua con đường này nên thúc ngựa đuổi theo. Đoạn đường này trống trải, võng xuống với đồi núi bốn xung quanh, đang chạy nửa đường mà bị những kẻ trên đồi hoặc sườn núi nhìn thấy cũng chẳng thể làm thế nào được ngoài việc cắm đầu cắm cổ chạy như muốn mạng.

May sao toán kỵ binh này không phải cung thủ, không tên nào mang cung tên nên Du Hạo và Cẩm Bàng mới an toàn chạy qua hết đoạn trống trải không có gì che chắn. Nếu chúng có cung thủ, rất có thể hai tên kia đã bị bắn thành rổ thủng.