Tam Luân

Chương 73: Tan đàn xẻ nghé




Thế nhưng trời không chiều lòng người, khoảng rừng trước mặt đột nhiên chấm dứt không dấu vết, trước mặt đám nô lệ là một đồng cỏ. Phía sau vọng đến tiếng vó ngựa dồn dập, kỵ binh đuổi từ hướng bắc đã gần tới nơi.

Đằng Nguyên rít lên giận dữ:

- Chạy… Chạy mau…

Hắn muốn dẫn đội về phía nam nhưng vừa chạy được một đoạn đã nghe tiếng vó ngựa từ trong rừng phía nam vang ra. Đằng Nguyên văng tục, nhìn ngang ngó dọc. Trình Hạ gầm lên:

- Chúng ta bị vây ba mặt…

Ngay sau lưng họ, một toán bộ binh rầm rập thò ra khỏi rừng, cung tên sẵn sàng. Hai bên vừa trông thấy nhau nô lệ đã tái mặt cắm đầu chạy bán sống bán chết. Bộ binh giương cung rải rác bắn theo. Cả đội chẳng ai bảo ai, cắm đầu chạy về phía tây, buộc phải băng qua đồng cỏ trước mặt, hướng về đám cây bụi thấp.

Bộ binh đuổi sát nhất, sau đó từ phía bắc, kỵ binh Bạch Đà quân mũ giáp sáng loáng phóng ra, thúc ngựa phi nước kiệu hướng về phía họ. Đằng Nguyên cắm đầu cắm cổ chạy vọt lên trước, nô lệ phía sau bắt đầu kêu gào hoảng sợ.

Bộ binh chạy không nhanh, không rút ngắn khoảng cách nhưng kỵ binh phía bắc và phía nam lao ra, ngựa phi như điên, khoảng cách rất xa đang được rút ngắn nhanh chóng, tưởng chừng chúng sẽ khép được vòng vây ngay thôi.

Đằng Nguyên chạy trước một đoạn khiến nô lệ phải dồn hết sức mà đuổi theo. Hắn lao vào đám cây lùn cây bụi, xông ra phía bên kia, gào lên một tiếng uất nghẹn, chạy thêm mấy chục trượng nữa thì phải phanh gấp lại, dường như cảm thấy ông trời tuyệt đường sống của họ. Đằng Nguyên ngửa mặt lên trời gầm lên:

- Liệt tổ liệt tông Đằng gia… Lão nhân gia các người chết cả rồi sao?

Đương nhiên chết cả rồi!

- Không phù hộ cho con cháu… nỡ lòng nào tuyệt sinh lộ?

Đáp lại hắn chỉ có tiếng nước chảy ầm ầm…

Hắn đang đứng trên một vách núi thẳng đứng, bên trái là một thác nước khổng lồ nước trút xuống trăm trượng tung bọt trắng xóa. Dưới vách núi dốc đứng là một dòng suối lớn, nước cuộn mù mịt, chảy xiết hung hãn. Lòng suối cực sâu. Dòng chảy của con thác uốn lượn từ phía nam sang, Đằng Nguyên và cả đội bị Bạch Đà quân dồn chếch về phía tây bắc, tới vách núi này thì cùng đường. Hắn xoay người định quay ngược lại nhưng đập vào mắt là hai mươi tư nô lệ đang rầm rập chạy tới.

Kỵ binh phía bắc đuổi theo sát nút, bóng giáp trắng thấp thoáng rất gần. Chúng đã rút cung tên, giương lên sẵn sàng bắn. Kỵ binh phía nam cũng sắp đuổi tới nơi; bộ binh ngay sau lưng chạy rầm rập, giáp khua cạch cạch theo từng bước chạy.

Đám nô lệ tái mặt phanh gấp lại, đứng vòng quanh Đằng Nguyên, nhìn xuống vách núi.

Điền Đông văng tục:

- Tổ mẫu…

- Tổ phụ… - Điền Vỹ Thái gầm lên. - Cùng đường rồi.

Các nô lệ ráo hoảnh nhìn nhau, sự tuyệt vọng dâng trào trong đáy mắt.

Kỵ binh phía bên phải thu lại cung tên theo lệnh của tướng chỉ huy, tuốt gươm sáng loáng phi ngựa tới.

Có lẽ chúng thấy toán nô lệ này chạy rất kinh khủng, biết họ còn sức lực nên không giết, muốn bắt về tiếp tục lao động khổ sai. Trình Hạ thở hồng hộc như người hấp hối, lắc đầu:

- Không… không… Ta thà chết chứ không thể để bị bắt lại.

Sau đó y nhìn chằm chằm Đằng Nguyên như muốn hỏi chết thế nào cho oanh liệt. — QUẢNG CÁO —

Đằng Nguyên lia mắt một lượt, không tìm ra cách thoát thân, cùng đường mạt lộ. Hắn cười lạnh:

- Sống mới khó, chết khó gì. Kẻ nào muốn chết, theo ta…

Nói đoạn hắn nhào về phía thác nước, trong sự kinh hoàng của đám nô lệ, hắn nhảy một bước dài, cắm đầu lao xuống biến mất trong màn nước mù mịt đổ từ trên thác xuống hồ nhỏ phía dưới.

Kỵ binh đuổi tới nơi, ghì cương, tên tướng cầm đầu vẫy tay cho cả đội dàn hàng vây lấy đám nô lệ.

Điền Đông nhìn trừng trừng bọn chúng, đột nhiên hét lên một tiếng, lao đầu chạy theo Đằng Nguyên, nhảy xuống thác nước. Lưu Ngọc Lâm, Lưu Tống, Điền Vỹ Thái, Lộc Tử, Du Hạo, Cẩm Bàng… lũ lượt nhảy theo. Trình Hạ không còn cách nào khác, nghiến răng cắm đầu theo mọi người.

Cả đội kẻ trước kẻ sau nhào xuống thác trước sự ngạc nhiên của đám kỵ binh. Tên tướng chỉ huy tức giận vẫy tay. Một đám lính thúc ngựa chạy tới rút gươm xua những nô lệ còn do dự chưa nhảy quay ngược trở lại. Những kẻ non gan không dám nhảy hoảng sợ nhào ra, cuối cùng tất cả nô lệ rơi hết xuống hồ nước.



Đám kỵ binh trơ mắt đứng nhìn, không làm thế nào được.

- Đi… - Tên tướng chỉ huy gào lên phẫn nộ, chỉ roi ngựa xuống đường vòng, tiếp tục đi vòng xuống khỏi vách núi truy đuổi đến cùng.

Đằng Nguyên rơi ùm xuống hồ nước nhỏ, ù tai, hoa mắt, đau đầu vì áp lực nước, bị đẩy trôi mất một đoạn mới khua loạn chân tay. Những tiếng ùm ùm liên tiếp vang lên, hắn biết các huynh đệ đang nhào xuống theo, vội vã bơi xuôi dòng, ngoi lên mặt nước.

Hắn bơi như điên xuôi dòng, mắt liếc phía trước không thấy đá ngầm thì nhìn lại phía sau. Những bóng nô lệ rơi tùm tùm xuống hồ liên tiếp như đá rơi khiến Đằng Nguyên toét miệng cười. Tuy nhiên hắn cười không được bao lâu thì một dòng nước đỏ rực tanh tưởi ào ào chảy tới, tràn qua người, tóe lên mặt. Đằng Nguyên kinh hãi trợn mắt nhìn.

- Máu…

Máu ở đâu?

Có đá ngầm?

Có người đập phải đá ngầm sao?

Kỵ binh bên trên lố nhố đứng nhìn xuống, bộ binh tràn tới bắn tên khiến Đằng Nguyên hụp vội xuống tránh. Dù tên không đến được chỗ hắn nhưng hắn vẫn theo phản xạ mà tiếp tục bơi. Máu loang khắp mặt nước khiến các nô lệ đã nổi tên gào thét gọi tên huynh đệ mình. Đằng Nguyên bơi xuôi dòng, bị nước cuốn ào ào xuống hạ du.

Điền Đông, Điền Vỹ Thái, Lưu Ngọc Lâm và các nô lệ khác điên cuồng bơi theo, nương theo dòng chảy cuồn cuộn hung tợn của con suối nhưng vẫn phải khống chế để không va phải đá ngầm.

Đám nô lệ trôi mãi cho đến một đoạn đá ngầm nhọn hoắt trồi lên chi chít, nước cuộn xoáy hung tàn muốn trút xuống một đoạn thác nữa. Đằng Nguyên linh cảm có chuyện chẳng lành. Họ sẽ không may mắn rơi xuống cái hồ thứ hai đâu. Lần đổ thác này có thể sẽ trút thẳng họ xuống một bãi đá lởm chởm.

Hắn dùng hết sức lực bám chặt vào một mỏm đá, bật người leo lên hòn đá lớn trồi giữa dòng, gào với những nô lệ đang trôi xuống:

- Bên dưới nguy hiểm… Lên bờ… lên bờ…

Các nô lệ lập tức bất chấp sức nước cuốn phăng phăng mà ôm lấy những hòn đá trồi lên, hoặc bơi tấp vào bờ, sau đó túm lấy nhau kẻ nọ vớt kẻ kia nối dài thành một chùm. Đằng Nguyên nhào theo tóm được Du Hạo đang bị nước cuốn trôi không bám được vào đâu, lôi cổ gã quẳng lên bờ, sau đó giúp các huynh đệ khác lũ lượt trèo lên.

Khi họ bò hết được lên bờ, kiểm lại quân số chỉ còn mười sáu người kể cả Đằng Nguyên.

Chín người nữa đã táng xác dưới thác nước.

— QUẢNG CÁO —

Đằng Nguyên nằm bò ra bờ suối thở hồng hộc, những huynh đệ khác còn thảm hơn gấp chục lần, không ai nhấc nổi chân, đều nằm vật ra mỗi người một nơi. Họ đã trôi một đoạn rất xa khỏi thác nước, không còn nhìn thấy vách núi, kỵ binh và bộ binh đâu nữa. Chúng sẽ phải chạy đường vòng để đến được chỗ này, tiếp tục truy đuổi. Nằm một chốc cũng không chết ai.

Hắn nghĩ như vậy nhưng nhiều nô lệ không nằm nổi. Chỉ một lát họ đã lóp ngóp bò hết dậy.

Trình Hạ lôi rễ cây ướt trong túi ra ngồi nhai nhồm nhoàm, mắt đỏ ngầu. Sợ rằng không làm cái gì đó y sẽ không khống chế được sự hoảng loạn và bi thương. Nhiều nô lệ không thấy huynh đệ mình, ngồi nhìn về phía đầu nguồn, mắt đau đáu. Có người cũng lần mò lấy rễ cây, củ quả trong túi ra ăn lại sức, chi phối sự sợ hãi.

Đã ra đến bìa rừng rồi mà còn chết mất một nửa, ai nấy đều sốc đờ đẫn, thương các huynh đệ vong mạng nhưng hơn hết lo cho số phận chính mình.

Đằng Nguyên nằm nhìn trời, thèm được ngủ một giấc thật ngon không phải lo lắng bất cứ điều gì. Hắn không thích hợp để gánh vác trọng trách lớn, lo cho tính mạng nhiều người. Hắn chỉ thích độc bộ độc hành, bụng làm dạ chịu, không muốn liên lụy kẻ khác. Giá như khi chia đội không ai theo hắn thì tốt rồi…

- Chia đội thôi. – Trình Hạ lên tiếng, phá tan bầu không khí nặng nề.

- Chia đi… - Lưu Tống ủng hộ. – Chúng ta đã bị phục kích mà không hề hay biết. Đội càng đông, dấu vết càng dễ bị lần ra. Lần này may mắn thoát được, chắc chắn không có lần sau.

Những nô lệ còn lại đều hướng về phía Đằng Nguyên.

Hắn từ từ ngồi dậy, nhìn một lượt những khuôn mặt gầy rộc, những thân hình rệu rã vì thiếu ăn, mệt mỏi vì phải đào tẩu một thời gian dài, gật gù quyết định:

- Chia đội đi. Độc trong người các huynh đệ cứ từ từ dùng thảo dược mà giải, tối đa nửa tháng sẽ hoàn toàn bình phục. Từ đây theo đường rừng đi thẳng về phía tây, trở về Sa Lục Châu… Còn sống, còn sức lực thì tìm cách báo thù rửa hận; sức cùng lực kiệt thì cố giữ mạng cũng chẳng sao. Kẻ nào muốn tìm chết thì theo ta…

Nói đoạn Đằng Nguyên đứng dậy, cởi y phục ngoài ra vắt bớt nước, dốc hết nước trong túi đựng đồ của mình rồi đi lên khỏi bờ suối giũ y phục, quay mặt về phía bắc. Hắn để cho các huynh đệ tự do lựa chọn, không tỏ ra ép buộc hay xua đuổi.

Cả đội nhìn nhau hồi lâu, chẳng ai nói gì.

Trình Hạ quan sát sắc mặt của những huynh đệ thân thuộc, cuối cùng y đứng dậy dứt khoát tuyên bố:

- Đi thôi… Canh giờ không còn sớm, Bạch Đà quân sẽ nhanh chóng đuổi tới nơi. Cần phải đi gấp.



Nói đoạn y cất bước đi dọc bờ suối, kéo giãn khoảng cách với Đằng Nguyên.

Các nô lệ nhìn nhau, lục tục đứng dậy. Những kẻ đã quyết định từ trước lập tức theo Trình Hạ, những người còn lưỡng lự cứ đứng ở giữa, không biết nên theo ai. Khi Đằng Nguyên ngoái lại, thấy rất nhiều nô lệ đã đi về phía Trình Hạ nhưng đám Điền Đông vẫn còn đứng đó, nhìn về phía hắn.

Đằng Nguyên nhếch mép cười:

- Trở về đi… Chôn cất… báo thù… Cố giữ mạng.

Lời hắn nghẹn trong cổ họng không thốt ra được nữa.

Mắt Điền Đông đỏ hoe, quai hàm nghiến chặt. Lưu Tống bình tĩnh hơn, ôm quyền hướng Đằng Nguyên vái một cái rất thấp đầy cảm kích rồi quay lưng đi. Đám nô lệ đứng cùng Trình Hạ lập tức vái theo.

Lưu Ngọc Lâm, Điền Đông, Điền Vỹ Thái dù không cam tâm vẫn phải ôm quyền với Đằng Nguyên, nói mấy tiếng bảo trọng rồi cũng theo chân Lưu Tống. Đằng Nguyên đứng im như tượng nhìn theo, không động đậy, không nói bất cứ lời dư thừa nào, hai nắm tay siết chặt.

Ly biệt lần này có thể là sinh ly tử biệt.

Họ đã cùng nhau trải qua những ngày tháng yên bình ngắn ngủi ở Tụ Sơn thôn, bị bắt làm nô lệ, gian khổ mà tồn tại đến giờ. Bao nhiêu hán tử đã ngã xuống, vùi xương trắng nơi đất dữ này, cuối cùng chỉ còn lại bốn huynh đệ Điền Đông đồng hành cùng Đằng Nguyên. Giờ chia ly, bảo hắn không bồi hồi sao được. — QUẢNG CÁO —

Trình Hạ và đám hán tử còn lại rất bất ngờ vì bốn huynh đệ Điền Đông không theo Đằng Nguyên.

Du Hạo vẫn còn đứng trơ trơ cùng mấy huynh đệ nữa ở khoảng giữa, kinh ngạc thốt lên:

- Bọn họ không theo?

- Không theo. – Đằng Nguyên cố nặn ra một nụ cười nhưng không thành công. – Không thể theo…

Nghe hắn nói như vậy, những kẻ còn đang đứng ở giữa lập tức chạy theo đám Điền Đông, cuối cùng chỉ còn Du Hạo, Cẩm Bàng và Lộc Tử bước về phía Đằng Nguyên.

Trình Hạ nhíu mày kinh ngạc, cao giọng gọi:

- Lộc Tử, đệ không theo ta?

Dường như Trình Hạ luôn chắc chắn rằng Lộc Tử sẽ theo y đến bất luận địa phương nào nên chẳng hề hỏi trước, giờ gã không theo, y sửng sốt ngơ người.

Đằng Nguyên cũng rất ngạc nhiên vì nghĩ sẽ không kẻ nào theo mình tìm chết sau khi hắn đã đuổi đám Điền Đông trở về Sa Lục Châu. Nào ngờ vẫn có ba kẻ không muốn sống.

Lộc Tử vẫy tay với các huynh đệ:

- Ta không về đâu. Các ngươi bảo trọng!

Du Hạo và Cẩm Bàng ôm quyền với các huynh đệ mình, dứt khoát bước tới chỗ Đằng Nguyên.

Hắn nhướn mày nhìn ba hán tử ngu ngốc này:

- Chán sống đến vậy?

- Phải. – Du Hạo gật đầu cộc cằn. – Chết sớm chút, giải thoát càng nhanh.

Cẩm Bàng nhìn Đằng Nguyên với ánh mắt rực lửa, không cần hỏi cũng biết khát vọng báo thù đang cháy hừng hực bên trong. Lộc Tử bước tới sau, ánh mắt sâu thẳm không rõ ý tứ.

Cả bốn người đứng nhìn Trình Hạ và các nô lệ rời đi, khuất bóng sau những tàng cây xanh ngắt.

Lưu Ngọc Lâm và Điền Vỹ Thái ngoái lại cả chục lần, chỉ hận không thể chạy ngược về bám vào lưng Đằng Nguyên không rời. Bất quá Điền Đông và Lưu Tống lôi kéo, vỗ vai, họ chẳng thể làm như ý muốn.

Đằng Nguyên nhìn chằm chằm đám nô lệ cho đến khi khuất hẳn, thở dài một hơi, lạnh giọng:

- Đi thôi… Tìm chết nào…

Nói đoạn hắn dẫn ba nô lệ liều lĩnh hướng phía bắc thẳng tiến.