Tam Luân

Chương 72: Chạy trời khỏi nắng




Điền Đông, Lưu Tống, Trình Hạ túm tụm lại một chỗ thì thầm to nhỏ nhưng không dám nói nhiều, tận lực giữ im lặng. Thái độ của Đằng Nguyên, việc họ đã ra đến bìa rừng, sự lùng sục gắt gao của Bạch Đà quân khiến các huynh đệ cũng tự ý thức được đã đến lúc ly biệt.

Trình Hạ nhìn đau đáu về phía sơn thôn Vạn Tư quốc, nhớ thôn mình bao nhiêu bi thương dâng trào bấy nhiêu. Bạch Đà quân đã quét sạch Diệu Lương thôn ngay trước mắt Trình Hạ, sát hại thê tử, hài tử, phụ mẫu và toàn bộ Trình gia. Các huynh đệ của Trình Hạ kẻ bị giết tại chỗ vì chống trả, kẻ bỏ mạng dọc đường… đến giờ này chỉ còn mình y và một đường đệ không thân thuộc. Hành trình về Sa Lục Châu sẽ không còn Đằng Nguyên làm chỗ dựa, tự Trình Hạ phải đứng lên dẫn dắt các huynh đệ. Cảm giác chông chênh pha lẫn mong đợi trào lên mãnh liệt.

- Việt Thục đâu rồi?

Tiếng kêu thảng thốt của Thông Lực khiến các huynh đệ giật thót mình. Trình Hạ trợn mắt, nhỏng cổ nhìn về phía Thông Lực, rít lên cảnh cáo:

- Nhỏ tiếng…

- Trình đại ca, không thấy Việt Thục đâu cả. – Một hán tử khác đảo mắt ráo hoảnh cáo trạng.

Trình Hạ nhíu mày nhìn một lượt.

Các huynh đệ đều dắt cành lá nguỵ trang quanh thân, kẻ bò sát đất, kẻ ngồi thu lu nép vào bụi cây, rất khó nhận dạng nếu chỉ nhìn sơ qua. Bất quá thanh âm của Thông Lực và hán tử kia không nhỏ, tất cả đều nghe rõ ràng, nếu Việt Thục còn ở quanh đây, gã sẽ lập tức lên tiếng.

Trình Hạ kinh hãi nhìn sang Điền Đông, Lưu Tống. Biểu tình của các huynh đệ đều căng như dây đàn nhưng đột nhiên không ai động, không thốt nên lời. Đằng Nguyên đi còn chưa quay lại, một người không thấy đâu, nhất định có trá. Kể từ khi bỏ trốn, họ không hề tách ra đi riêng kể cả khi đi vệ sinh, lúc nào cũng đi thành nhóm ba người trở lên. Chưa từng có chuyện huynh đệ nào tự ý tách đội đi một mình. Càng ra đến bìa rừng, Bạch Đà quân lùng sục gắt gao họ càng co cụm cẩn trọng.

Việt Thục có thể đi đâu được?

Một tiếng rắc như cành cây bị đạp gãy vang lên từ phía đông nam, kế đó là tiếng sột soạt nho nhỏ, chim rừng bay vèo lên vỗ cánh phành phạch.

Điền Đông, Lưu Tống, Lưu Ngọc Lâm và đám thợ săn trong đội trợn mắt nhìn nhau, sau đó không ai bảo ai, họ đồng loạt đứng phắt dậy, dùng hết tốc lực chạy về phía tây. Các huynh đệ trong đội giật thót mình, lồm cồm bò dậy lao theo. Trình Hạ muốn gào lên vì hành vi quá sức manh động của cả đội nhưng tiếng ngựa hí vang dội từ trong rừng vọng ra, tiếng vó ngựa và bước chân rầm rập khiến y tắt âm, kinh hoàng chạy theo mọi người.

- Chết rồi… - Điền Đông rít nho nhỏ. – Dính mai phục…

- Chạy mau. – Lưu Ngọc Lâm mặt xanh nanh vàng, buông độc được hai tiếng đã thấy thân ảnh lao vút qua, dẫn đầu cả đội rẽ cây lùm cây bụi chạy băng băng về phía tây.

Vút…

Vút… — QUẢNG CÁO —

Tên bay vèo vèo từ phía đông nhắm thẳng vào các nô lệ, cắm phập phập một hàng dài dưới đất, chỉ cách hán tử chạy cuối đội ba bước chân khiến gã hét lên kinh hãi. Cả đội chạy bán sống bán chết. Thanh âm thúc ngựa lập tức vang lên từ phía đông và phía nam, tên bắn rào rào nhưng tuyệt nhiên không hề có tiếng hô hào bắt dừng lại.

- Á…

Một nô lệ chạy gần cuối đội trúng tên, ngã vật xuống hét thảm thiết.

Điền Đông liếc phía sau mình, thấy Lưu Tống và Điền Vỹ Thái chạy ngay sau lưng, đội hình kéo giãn bị cành lá cây che khuất, không nhìn thấy kẻ bị bắn là ai. Lưu Ngọc Lâm chạy phía trước thậm chí còn không quay đầu lại.



Yên tâm vì các huynh đệ thân thiết đều bám sát, Điền Đông rít nho nhỏ:

- Tách ra… Tìm cách tách ra không chết hết cả đám bây giờ…

Lúc này Trình Hạ mới sực nhớ ra kế hoạch tách đội của Đằng Nguyên. Y nhắc những người xung quanh:

- Tìm chỗ tách đội. Ai theo Đằng Nguyên dồn về bên phải đi…

Phía sau loạn cào cào một nùi, những tiếng hét liên tiếp vang lên, nô lệ bị bắn xuyên qua lưng, gáy, đầu… máu phun tung toé, ngã dúi dụi, lăn xuống triền dốc phía bắc. Dường như ai cũng nghe thấy Trình Hạ nói nhưng lại giống như không nghe gì. Tiếng vó ngựa truy đuổi, tiếng bước chân rầm rập của bộ binh và tên bắn ra là từ phía đông và phía nam, nô lệ phải chạy dạt về phía tây bắc, nếu không bám sát rừng, họ sẽ bị lùa ra đồng cỏ.

Không ai dại gì mà chạy về phía bắc ra đồng cỏ rộng thênh thang làm bia cho lũ Bạch Đà quân tập bắn.

Có lẽ trời giúp họ, chạy được một đoạn thời gian, Lưu Ngọc Lâm gào lên:

- Bên kia…

Sau đó gã cắm đầu cắm cổ lao chéo vào một khoảng rừng thưa phía tây nam. Điền Đông, Lưu Tống, Điền Vỹ Thái chạy như điên theo. Trình Hạ kinh hãi nhìn khoảng rừng toàn những cây như bắp chân mọc thẳng tắp vươn lên trời, không có cây lùm cây bụi che chắn gì. Nếu cho y quyết định, y sẽ không bao giờ chạy vào đó mà lập tức lách sang bên phải, nương vào sự che chắn của những cây bụi và rừng rậm phía bên này.

Có điều sau khi Lưu Ngọc Lâm hô lên, toàn bộ thợ săn chạy phía trước bám sát gót. Trình Hạ không làm thế nào được, buộc phải chạy theo.

Cả đội lao vào khoảng rừng thưa, Trình Hạ quay đầu lại nhìn mấy lượt, sửng sốt khi trông thấy kỵ binh Bạch Đà quân mặc giáp bạc sáng loáng, cưỡi ngựa, cầm cung tên bị chặn lại ở đầu khoảng rừng thưa. — QUẢNG CÁO —

Những cái cây mọc thẳng tắp không có tác dụng che chắn khiến Trình Hạ nhìn rõ Bạch Đà quân phía sau. Bọn chúng cũng thấy rõ tất cả nô lệ nhưng vì khoảng cách giữa các cây quá gần, kỵ binh bị chặn đứng. Ngựa của Vạn Tư quốc rất to lớn, chạy được một đoạn vào trong rừng thưa đã gần như kẹt lại, không thể tiếp tục phi nước kiệu. Chúng vẫn có thể luồn lách qua nhưng tốc độ giảm xuống, chỉ giống như cưỡi ngựa vãn cảnh mà thôi.

Kỵ binh buộc phải thúc ngựa quay lại, giương cung bắn tên theo. Những tiếng phập phập rợn người vang lên nhưng không nô lệ nào trúng tên, kể cả đám người chạy gần cuối vì tên đều bị các thân cây so le cản lại. Kỵ binh tức tối dừng ngựa, trong lúc chờ bộ binh rầm rập chạy tới nơi, chúng nhắm thật kỹ, không bắn loạn như mưa.

Cung thủ lão luyện hạ thêm được mấy nô lệ khiến Trình Hạ rợn tóc gáy. Chính y cũng bị một mũi tên sượt qua tai trái rớm máu, hú hồn hú vía. Y cố chạy thật nhanh để tránh tên nhưng sức lực có hạn, chỉ duy trì được vị trí ở giữa đội hình là may rồi.

Bộ binh Bạch Đà quân đuổi tới nơi, cầm giáo mác, đao kiếm xông vào khoảng rừng thưa, kỵ binh lập tức quay ngựa về phía bên phải, muốn chạy vòng qua đón đầu. Lưu Ngọc Lâm và Điền Đông đánh mắt ra hiệu cho nhau, đồng thời chạy chếch hẳn về phía tây nam, đâm sâu vào khoảng rừng thẳng tắp cứu mạng.

Nô lệ chạy bán sống bán chết, bỏ xa bộ binh, khuất tầm nhìn của đám kỵ binh. Điền Đông lẩm bẩm cầu khẩn:

- Cánh rừng này rộng chút… rộng chút…

- Không rộng lắm đâu.

Địa hình dốc xuống khiến một thợ săn đưa ra phán đoán mà chẳng ai muốn nghe. Điền Đông ngoái lại phía sau nhưng không biết đội mình đã thiệt hại bao nhiêu mạng, cũng chẳng có thời gian đếm. Gã mừng rỡ vì đám bộ binh Bạch Đà quân mũ giáp nặng nề bị bỏ lại phía sau, gắng sức mà chạy.



Đúng như dự đoán của thợ săn nọ, rừng thưa cản tên đột ngột kết thúc, cả đội chạy ào ra một khoảng rừng trống hoác chỉ toàn cỏ và cây bụi ngang thắt lưng. Phía trước họ chính là một dãy núi.

Lưu Tống kêu lên vui mừng:

- Đằng Nguyên…

Giống như nghe được mệnh lệnh dừng xử trảm, cả đội vừa thở hồng hộc vừa mừng rỡ đưa mắt tìm kiếm phía trước.

Đằng Nguyên xuất hiện như vị cứu tinh, vẫy tay với đám nô lệ rồi quay đầu chạy vào một khe núi. Nô lệ lũ lượt chạy theo, dù mệt nhưng như được tiếp thêm sức mạnh. Họ tin rằng Đằng Nguyên sẽ có cách cứu những người còn lại thoát chết.

Khi nô lệ cuối cùng vừa khuất bóng vào khe núi, bộ binh Bạch Đà quân lao ra khỏi rừng thưa. Chúng đã nhìn thấy bóng dáng các nô lệ nhưng không thể bắn tên, lại cắm đầu truy đuổi. Kỵ binh rầm rập chạy tới sau, tên cầm đầu quan sát địa hình, lệnh cho cả đội tìm đường chạy vòng qua dãy núi thấp.

Đằng Nguyên chạy phía trước, dẫn cả đội qua một khe núi ngày càng thu hẹp, địa hình vô cùng hiểm trở. Hắn chạy vượt lên trước một đoạn, đứng trên tảng đá lớn quan sát cả đội, nhíu mày nhận ra chỉ còn lại hai mươi tư nô lệ. Hắn rời đi có mấy khắc mà mất tám người. Đằng Nguyên lắng tai nghe thanh âm rầm rập của bộ binh đuổi theo, nhảy xuống chạy song song với Trình Hạ, lớn tiếng hỏi: — QUẢNG CÁO —

- Bộ binh đông không?

- Không rõ…

Một nô lệ chạy gần cuối thở hổn hển đáp:

- Đông lắm, cả trăm tên.

Đằng Nguyên khó chịu hừ lạnh, thúc giục:

- Nhanh chân lên. Sang phía bên kia là bãi đá trống, không có gì che chắn…

Ai cũng muốn nhanh nhưng dưới chân đều là đá lởm chởm, họ lại vừa chạy bán sống bán chết một hồi, giờ không nhanh hơn được nữa.

Đằng Nguyên sốt ruột vượt lên trước thám thính.

Sau gần hai khắc, nô lệ luồn qua hết khe núi hẹp đầy đá, bỏ bộ binh lại tít phía sau. Đằng Nguyên dẫn họ sang phía bên kia dãy núi, băng qua một bãi đá lớn. Hắn không nghe thấy tiếng vó ngựa của kỵ binh, lòng nhẹ nhõm đôi chút nhưng vẫn rất khẩn trương dẫn cả đội vào rừng, đi về phía tây.

Sau nửa canh giờ luồn lách trong rừng, địa hình bắt đầu dốc lên, tiếng nước chảy ngày một rõ nét, có lẽ gần đây có một dòng suối lớn. Ai nấy mệt mỏi, rệu rã, mặt xanh nanh vàng, thở không ra hơi, bước chân nặng nề. Đằng Nguyên động viên:

- Đến chỗ dòng suối chúng ta sẽ xoá dấu vết, tìm nơi ẩn nấp.

Chỉ có vài tiếng đáp lác đác vì các huynh đệ đều đã mệt lử.

Đằng Nguyên nghĩ khi đến con suối, họ sẽ cắt đuôi được lũ Bạch Đà quân.