Hai môi nhỏ của Quỳnh Anh run lên bần bật. Em đang ở nơi đâu? Tại sao em lại ở nơi này? Chuyện gì đã xảy ra? Cổ họng rên rỉ từng đợt như tiếng mèo hen. Khuôn mặt đỏ ựng thêm cả giọt mồ hôi bết bát khắp cơ thể.
Em rùng mình khi nhớ tới người đàn ông bí ẩn đã cướp mất lần đầu của em. Người đàn ông ấy sức lực hừng hực, từ lúc bắt đầu đến lúc kết thúc không có chút dấu hiệu dừng lại. Anh ta lần mò lên hai đồi núi nở nang của em, bú mút lấy nụ hoa ngọt ngào. Nụ hoa sưng vù lên nhưng vẫn chịu sự áp bức của khoang miệng của ngườí đàn ông. Bàn tay anh cũng không để yên mà sờ soạng chạy dọc khắp hai bên sườn của Quỳnh Anh.
Dòng suy nghĩ cứ miên man chạy trong đầu em cho đến khi cánh cửa ô tô đột ngột bị ai đó mở ra khiến em giật thót tim, mới tập trung lại để nhìn lấy người đàn ông trước mặt. Hơi thở trầm mặc phả ra kèm theo chất giọng khàn khàn:
- Cô tỉnh lại rồi sao?
Quỳnh Anh chớp chớp mắt, nghi hoặc nhìn Hải một hồi lâu. Là anh? Sao em lại ở trong xe của anh? Anh làm gì ở đây và đã gặp em như thế nào? Chuyện này là sao? Chẳng nhẽ anh chính là người đàn ông ấy?
- Trên đường đi qua đây thì tôi thấy cô ngất xỉu nên đã bế vào!
- À, ra vậy. Cảm ơn anh!
Tiếng chuông điện thoại reo lên, Dương đang gọi, em bỗng chốc sợ sệt. Em đã làm chuyện có lỗi với cậu, em không đủ can đảm để đối mặt với giọng nói ấm áp ấy. Em phải làm sao đây? Trốn tránh mãi cũng chẳng phải là cách hay.
- Sao cô không nghe máy? Hay cô vừa làm việc gì sai trái?
Người đàn ông cao lớn đang ngồi ở trên ô tô ngoảnh lại nhìn em, nở nụ cười tàn độc mang theo ý nghĩ mỉa mai.
- Không phải cô làm thêm qua đêm đấy chứ?
Quỳnh Anh hốt hoảng, em thấy dây thần kinh của mình căng lên. Đúng như anh đoán, nhưng em phải trả lời như thế nào đây?
Anh thấy em ngẩn người, thoáng ngạc nhiên, sau đó lại biến thành phẫn nộ, hai tay nắm chặt thành nắm đấm.
- Đàn bà các cô đều như vậy ư?
- Tôi, không có!
Lòng em khẽ nhói lên, em không muốn trả lời nhưng vẫn cố gắng nhu hòa cười.
- Dù cô làm gì ở đây tôi cũng không quan tâm. Nhà cô ở đâu? Tôi đưa về!
Quỳnh Anh bặm môi, em không muốn trở về nhà, trong đầu em lại vang lên giọng nói quen thuộc. Thật đáng sợ, nó dần biến thành chấp niệm, bào mòn từng tế bào trong cơ thể em. Em sợ lắm, em không biết giải thích như nào, trả lời ra sao khi gặp cậu.
- Tôi, tôi không muốn về nhà! Xin hãy chở tôi đến một nơi nào đó.. không phải là nhà tôi!
Anh nheo mắt, khẳng định mình không nghe nhầm. Không gian chật hẹp, nhiệt độ cũng tăng cao nhưng lại chẳng thể sưởi ấm lòng em.
- Vậy, tôi chở cô về nhà tôi, được không?
Quỳnh Anh tròn mắt nhìn anh, em hơi lùi về phía sau, vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.
- Được thôi!
Anh vừa nghe thấy, miệng nở nụ cười hưng phấn phóng xe với tốc độ hai trăm cây số một giờ phi thẳng về nhà. Đôi mắt trong sáng như hoa sen không chịu được tốc độ mạnh mà thẹn thùng, e ấp.
Chiếc xe dừng lại, trước mắt em là ngôi biệt thự khang trang tuyệt đẹp.
Em bước theo bước chân của anh, phòng khách đặc biệt xa hoa, tia sáng màu vàng mềm mại chiếu lên tấm thảm như dát vàng. Phía đối diện là một chiếc giường sang trọng, hàng lông mi dài của em rủ xuống che đôi mắt vốn trong suốt, chiếc mũi cao xinh xắn thở phập phồng.
Đứng sau người đàn ông là vài người cấp dưới và một quản gia, đều là những người hàng năm phục vụ tại biệt thự này.
Anh mặc quần áo đơn giản, áo sơ mi Cenci một màu cổ điển, ba cúc áo mở rộng từ cổ áo. Tay áo thiết kế tinh tế hiện rõ cánh tay dài rắn chắc. Tay cầm một điếu thuốc nhỏ dài, sương khói bốc lên, ẩn nấp vẻ mặt của anh. Sương khói lượn lờ sau lưng, chỉ thấy hé ra sắc mặt trắng xanh trên khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ. Lạnh lẽo như vậy, chỉ làm cho người ta thấy vô cùng quỷ dị.
Bỗng nhiên người đàn ông mở miệng, âm sắc lạnh ngắt:
- Sắp xếp một phòng cho cô gái này!
Quản gia nhìn qua người em thăm dò một vài giây rồi dạ dạ vâng vâng.
Anh bỗng nở nụ cười, nụ cười kiêu ngạo, toát ra khí lạnh, làm cho người ta không rét mà run.
Em khẽ giật mình trong chốc lát, sau một lúc lâu mới phản ứng lại, gật đầu đi theo người quản gia.
Anh nhếch mép, ngoại trừ Hạ Linh thì tất cả đàn bà đều giống nhau, mục đích đến gần anh không phải vì tiền tài thì cũng vì danh vọng. Tình yêu, đối với anh mà nói chẳng qua chỉ là một thứ gì đó rất rẻ mạt! Cho nên, một người đàn bà tới gần anh, thay vì lắm lời lấy lòng hay giả vờ ngoan hiền chi bằng giành nhiều thời gian ở trên giường với anh còn hơn.
Anh cười lạnh, đặt ly nước sang một bên, khóe mắt lơ đãng lướt đến chỗ ngoặt tại cầu thang, bóng dáng của em đang do dự bước theo quản gia làm đôi mắt anh trầm xuống..
Khóe mắt lại lần nữa lướt qua bóng dáng đang cách không xa kia, bóng dáng hờ hững cùng thờ ơ khiến lông mày anh đột nhiên không vui, đáy mắt lộ vẻ băng lạnh..
- Vậy mà tôi đã từng nghĩ cô khác với những người đàn bà khác..