Anh bế xốc e rồi lên xe. Thật phiền phức. Cho em vào chỗ ngồi ở hàng cuối cùng, anh mặt mày bí xị không lên tiếng, giống như chủ nợ đòi nợ không xong mà còn bị kẻ thiếu nợ đánh cho một trận vậy.
Anh cũng không biết nhiều, chỉ ngồi đằng trước lái xe phi thẳng về căn phòng cũ. Bỗng dưng em xuất hiện đột ngột, Hải khó chịu cũng là chuyện bình thường.
- Chắc không phải cô là người con gái đó chứ?
Anh ngồi ở hàng ghế trước, quay đầu lại nhìn em.
- Chắc không phải đâu. Sao có thể chứ?
Hải nhìn lướt qua Quỳnh Anh.
- Sao cô có vẻ thê thảm vậy?
Hải nhìn em. Im lặng một hồi rồi phì cười:
- Một cô gái thôn quê ngây thơ như cô thì khả năng rất thấp để làm chuyện vô sỉ đó!
Nửa câu sau Hải nói rất nhỏ, còn quay mặt sang chỗ khác.
Không nói nữa, siêu xe rẽ phải quay về căn phòng cũ.
Trong con hẻm nhỏ tối tăm vắng lặng sớm không có một bóng người qua lại..
Hải thấy em vẫn không có động thái gì khác lạ khiến anh ngán ngẩm lắc nhẹ đầu.
- Đợi tôi một xíu, tôi sẽ quay lại ngay thôi.
Căn phòng hiện giờ đã được lắp thêm một chiếc bàn bên phải đối diện chiếc giường, trên bàn đã có thêm máy tính và một bình hoa Tường Vi trắng loài hoa cô thích nhất. Nhìn thấy Hoa, anh lại nhớ đến cô, người phụ nữ độc ác nhất mà anh biết.
Mi tâm anh khẽ động đậy rồi dần dần mơ màng như nhớ về những kí ức xa xưa.
12 năm trước
Hải thầm dòng chữ nhỏ trên lịch vạn niên trong điện thoại, thật là trùng hợp.
Hôm nay thực sự là một ngày tốt lành.
Anh đặt điện thoại di động xuống, đứng trước gương tập luyện cách cười để chụp ảnh trong chốc lát nhằm giải tỏa sự khẩn trương trong lòng mình.
Mỉm cười? Cười toe toét?
Anh thử vài kiểu, khóe miệng gần như cứng đờ, nhưng vẫn có thể nhận ra, trông không phải lúc nào cũng đẹp.
Trong lúc nghĩ ngợi, điện thoại trên bàn không ngừng reo lên.
Anh nhìn thấy số điện thoại, thở dài.
- Có phải em lại bận và không thể đến dự bữa tiệc sinh nhật của anh?
Quên nó đi, dù sao năm nào cũng vậy mà, với cô, sinh nhật của anh có gì quan trọng đâu.
Anh mặc một cái áo sơ mi trắng, sống lưng thẳng tắp, mái tóc đen ngắn gọn gàng, bờ vai phẳng phiu, chỉ với một bóng lưng đã đủ làm cho người ta không thể rời mắt.
Anh đứng trước gương chỉnh lại tóc. Nếu không có cô thì dù đẹp đến mấy cũng chẳng được tích sự gì. Phía dưới, rất nhiều đang chờ đợi anh, nhưng đáy lòng anh cũng đang gào khóc chờ đợi một ai đó.
Mở cửa rồi lên xe, rất nhanh xe đã khởi động ổn định.
Hạ Linh vừa đẩy cửa vào trong đã thấy ánh mắt phát sáng như đang mỉm cười cùng khuôn mặt ngơ ngác của Hải nhìn mình. Cô khẽ nở một nụ cười rồi đi đến cạnh anh..
- Sao vậy?
Cảm xúc ấm áp từ cổ tay truyền đến, Ngay khi hai bàn tay vừa chạm vào nhau, tay của cô đã bị nắm thật chặt.
- Em đã đến?
Cô hơi cong khóe môi, đôi chân dài nhấc lên. Hạ Linh ngẩng đầu liếc nhìn anh, đi bên cạnh anh cùng nhau tiến vào khách sạn.
- Rồi em có nói là không đến sao?
Đôi mắt anh nhìn chằm chằm vào bàn tay đang đan vào nhau của hai người, khóe mắt hơi ửng đỏ. Một người đàn ông cường tráng như anh, lại vì người phụ nữ trước mặt mà rơi lệ?
- Những năm trước, tiếng chuông điện thoại đều báo hiệu em sẽ không có mặt.
Hạ Linh nghiêng đầu, ánh mắt không rõ ý tứ nhìn anh.
- Em chỉ muốn báo là em sẽ đến.
Hải "Ồ" một tiếng, ngượng ngùng cười.
- Ra vậy!
Ánh mắt anh nhẹ đảo qua người trước mặt, váy trắng, tóc đen thẳng, ngũ quan thanh lệ, đôi môi mọng nước. Nhìn từ bên ngoài, chính là kiểu chị cáo già mà hầu hết đàn ông nào cũng tò mò thú vị. Thỏ trắng ngây thơ bây giờ lỗi thời rồi. Cá tính mới là phong cách của phụ nữ hiện đại, và những người đàn ông như anh thích điều đó.
Hạ Linh cười cầm lấy viên kẹo.
- Tặng anh cái này!
Tim anh đập đột ngột, rất khó giải thích.
- Đây là?
Hạ Linh gật đầu.
- Bất ngờ vậy ư? Đây là quà sinh nhật!
Cô đã tặng anh chiếc đồng hồ Bạch Kim. Đây không phải là loại duy nhất cho dòng đồng hồ 5496. Chiếc đồng hồ có vỏ bọc bạch kim với kích thước vỏ không thay đổi so với các phiên bản trước đó ở 39, 5mm và khả năng chịu nước vẫn không thay đổi ở mức 30 mét. Phần tai thẳng giúp cảm thấy thoải mái hơn khi đeo, và đồng hồ có nắp lưng gắn những tinh thể rắn. Dây đeo cá sấu nâu vảy vuông đan thủ công làm cho chiếc đồng hồ có một hình dạng thống nhất tự nhiên.
Đồng hồ có một mặt số bạc cao cấp. Nó lấp lánh với ánh sáng chói lòa. Mọi thứ trông hoàn toàn nguyên sơ và hoàn hảo. Một chiếc đồng hồ từ một thương hiệu với một danh tiếng mà nằm trong số những nhà chế tạo đồng hồ cao cấp và nổi tiếng bậc nhất.
- Quả là đại gia nhà tài phiệt có khác!
Cô bước đi chầm chậm, ánh mắt nhìn bâng quơ.
- Giàu có? Mọi người ngưỡng mộ? Thì đã sao? Rồi cuối cùng, em cũng đâu thể gặp lại mẹ?
Ánh mắt anh thoáng qua một chút mê man, rồi lập tức tỉnh táo trở lại. Đã 12 năm rồi, dù chiếc đồng hồ đã có phần cũ đi nhưng với anh, nó vẫn là món đồ quan trọng nhất trong tất cả những gì anh đang có.
Anh cũng chẳng để ý đến vệt đỏ nơi ga giường mà cứ vậy tìm kiếm chiếc đồng hồ Bạch Kim.
Một lúc sau, chiếc cà vạt trên cổ hơi nới lỏng, bộ âu phục nho nhã màu trắng bạc khoác trên người anh đã ướt đẫm vì mồ hôi. Anh chớp mắt thoáng kinh ngạc.
- Sao không thấy?
Lông mi thật dài run lên, sắc mặt anh trở nên trắng nhợt, dựa sát vào tường không nhúc nhích. Trái tim trong lồng ngực bắt đầu đập loạn xạ.
- Mất rồi ư?
Nghĩ tới đó, đáy lòng anh dâng lên một nỗi hoang mang và sợ hãi, phải một hồi anh mới lấy lại bình tĩnh, cửa phòng tắm đột ngột bị anh hung hăng đạp một cước đá bung ra, trong cơn giận hừng hực anh nhào tới phá tan những thứ trong tầm mắt. Anh vô cùng tức giận, càng ngày càng khó chịu, sống mũi chua xót.
- Lẽ nào, chiếc đồng hồ đã bị lấy đi?
Ánh mắt anh trầm xuống nhìn chằm chằm vào bức tường phía trước, nét mặt lạnh lùng, lời nói cay nghiệt mà lạnh lẽo, băng giá.
- RỒI CÔ SẼ PHẢI TRẢ GIÁ!
Đang lúc trong lòng một mớ rối ren không biết gỡ như thế nào thì lúc này điện thoại của anh chợt vang lên, là số của bác bảo vệ. Không hiểu sao lại gọi đến, anh vừa mở điện thoại lên thì đã nghe đầu dây bên kia gấp gáp nói..
- Thưa cậu, hình như cô gái ở trong xe đã tỉnh giấc!