Tám Gậy Tre Đánh Người

Chương 20




Dù sao ‘Anh Lý của tôi’ là người trải qua sóng to gió lớn.

Tình huống lúng túng như vậy mà ông vẫn có thể cười: “Hahaha tôi thích tính cách Tây Tây, tuy nói không nhiều nhưng câu nào cũng chất lượng.”

Giản Vệ Đông: “Con bé này trước đây đâu có thế này. Bây giờ tôi không biết sao lại…”

Ông nhìn tôi giận dữ.

Tôi: ?

Lý Hành: “Tây Tây rất tốt ạ.”

Lý Hành: “Rất thân thuộc.”

Lý Hành: “Không khách sáo.”

Lý Hành: “Rất tốt.”

Tôi: !!!

Ánh mắt Giản Vệ Đông nhìn tôi chằm chằm càng thêm phẫn uất.

Tôi trừng mắt nhìn Lý Hành.

Tới đây.

Làm bị thương lẫn nhau, Cờ hó.

Tôi cắn anh một miếng.

Anh cắn lại tôi bốn miếng?

Grừưư!

Ngoằm ngoằm ngoằm ngoằm!

Mấy trang ăn cắp cút ra khỏi nhà Mỏng đi

Đồ ăn được mang lên.

Beefsteak.

Pasta hải sản.

Salad.

Tôi không hiểu sao lại ăn mấy món này buổi tối? Không phải là mấy món xào kho đậu phộng với món nhắm cho bữa tối sao?

Vì bị thương ở tay phải mà tôi lại không thuận tay trái nên hoạt động một tay khi ăn hơi bất tiện.

Nhất là với kiểu ăn cần dùng cả hai tay thế này.

OK.

Đại ca Hành.

Cơ hội để anh thể hiện là đây.

Ủa?

Không lẽ…
Loading...

Thực đơn tối nay cmn là do anh chọn?

Quả nhiên, Lý Hành, tên đang ngồi cạnh tôi, cẩn thận cắt miếng bít tết của mình rồi đẩy nó qua cho tôi.

Tôi nhận được ánh mắt tán thưởng của ‘Anh Lý của tôi’ và Giản Vệ Đông.

Từ chối thì mất lịch sự. Tôi chỉ có thể chấp nhận lòng tốt của anh.

Tôi đẩy miếng bít tết của mình qua cho anh kèm theo ý đồ không mấy tốt lành: “Cái này cũng cắt cho tôi. Cảm ơn.”

Lý Hành: “…”

Anh Lý của tôi: Phụt.

Giản Vệ Đông: Đau lòng.

Tôi xiên thịt lên ăn ăn ăn!

Mọi người vẫn đang thong thả từ tốn cắt thịt.

Dĩa của tôi đã sạch bách.

Giản Vệ Đông: “…”

Tóm lại là rất đau lòng.

Dĩ nhiên Lý Hành không thể làm lơ “bạn gái” là tôi đang chờ ăn.

Anh tay này cầm muỗng, tay kia cầm nĩa, xoay một vòng cuốn mỳ Ý, sau đó cuộn lại đưa qua cho tôi—

Đối mặt với đống thức ăn đang lung lay sắp rớt kia, theo bản năng tôi há miệng đón lấy: “A—”

“Khụ khụ khụ!” Giản Vệ Đông sắp tức nổ phổi mà chết.

Nhưng tôi đã đón được miếng thức ăn.

Giản Vệ Đông đỡ trán, nói nhỏ: “…Tây Tây, con chỉ bị thương ngón út tay phải, không phải là không thể cử động được!”

Tôi: ?

Gào khóc.

Tại sao?

Tôi là người tay chân đầy đủ, đang sống sờ sờ sao lại được bạn trai “cho ăn” như người tàn tật nhất vậy chứ?

Lý Hành.

Anh quá mưu mô.

Tôi phải luôn cảnh giác!

Không thể bị anh lừa nữa!

Sau bữa ăn.

Hai ông già ngồi tám chuyện bên bàn ăn.

Lý Hành và tôi chuyển qua ghế sofa bên cạnh.

Lý Hành: “Của em đây.”

Switch!!!

Tôi rất phấn khích.

Tiếc là có một tay nên loay hoay cả buổi không mở được.

Lý Hành: “Đưa anh mở cho.”

Tôi: “Được được.”

Khởi động.

Lý Hành: “Một tay em chơi cũng không tiện đúng không?”

Tôi: “Hơi khó.”

Lý Hành: “Em chơi bên trái, anh giúp em bấm bên phải.”

Tôi: “Được đó, tốt quá.”

Khoảng cách giữa chúng tôi là một mét.

Bây giờ.

Không mét.

Máy game vốn nhỏ.

Một người chơi một bên.

Cần phải dựa sát vào nhau mới được.

Đây là “chuyện làm ăn”.

Tôi hiểu.

Sau đó, càng chơi càng gần.

Chúng tôi đầu tựa đầu, thân hình dán sát lại gần nhau, giống như cặp sinh đôi, bắt đầu chơi game.

Lý Hành: “Đặt tên đảo là gì?”

Tôi: “Không biết.”

Lý Hành gõ chữ: [Đảo ‘Không biết’]

Tôi: “…”

Lý Hành: “Không thích?”

Anh nói coi?

Lý Hành gõ chữ: [Đảo ‘Nghèo túng’]

Tôi không thể chịu đựng được nữa!

Tôi muốn đánh trả: “Lý Hành bị tôi tấn công phá đảo!”

Úi chết.

Dùng sai vũ khí rồi.


Độ sát thương quá lớn.

Giản Vệ Đông ở bên bàn cách tôi 8 mét bị một trái Cherry ném trúng đầu.

Này!

Nghiệp chướng!

Đồ con gái bất hiếu!

Đỉnh đầu tôi khắc sâu nỗi thất vọng của ông ba già.

Lý Hành.

Anh lợi hại.

Nghe cái tên thì biết người này không thể trêu vào.

Là do tai tôi kém cỏi.

Một ngày sau.

Lịch sử trò chuyện.

Lý Hành: [Tay của em có đỡ đau không?]

Tôi: [Đỡ hơn rồi.]

Lý Hành: [Không đau nữa?]

Tôi: [Không đau.]

Hai ngày sau.

Lý Hành: [Em có uống thuốc đúng giờ không?]

Tôi: [Có.]

Ba ngày sau.

Trống rỗng.

Bốn ngày sau.

Trống không.



Một tuần trôi qua.

Lý Hành: [Em quên là em có bạn trai?]

Tôi: [……]

Lý Hành: [Ảnh chụp màn hình.JPG.]

Click xem.

Là tôi giả vờ quấn lấy anh hỏi đông hỏi tây khi cần giải quyết vấn đề trước đó.

[Anh ngủ chưa?]

[Hôm nay anh có bận không?]

[Mai mấy giờ anh mới rảnh?]

[Xuống máy bay thì gửi tin nhắn báo tôi, tôi đang đợi.]

Lý Hành: [Ảnh chụp màn hình.JPG.]

Giao diện lịch sử trò chuyện trống không 7 ngày.

OK, tôi cảm thấy.

Lương tâm tôi đang cắn rứt.

Tôi ăn cháo đá bát.

Tôi vong ân phụ nghĩa.

Nhưng mà bây giờ, tôi thực sự không có gì cần để liên lạc với anh.

Tôi: [Thật ra anh Hành không cần phải chuyên nghiệp như vậy, đóng giả tình nhân cho người lớn thấy thôi, cứ thuận ý mình bình thường mà làm.]

Lý Hành: [Theo ý mình là thế nào?]

Tôi: [Có ai thì ‘làm ăn’.]

Lý Hành: [Không có ai thì tuyệt giao.]

Tôi: […]

Lý Hành: [Em được lắm.]

Có dự cảm xấu, chọc tức lão đại rồi.

Không đúng.

Sao anh lại tức giận?

Tôi mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn.

Tôi vội vàng đi tìm chị gái.

Tôi hỏi Lâm Vi Lương: “Nếu hai người vì hợp tác diễn kịch đối phó với người lớn, nếu không có việc gì cần thì không nhất thiết phải liên lạc đúng không?”

Tôi băn khoăn: “Em không liên lạc với anh ấy là bình thường mà, sao anh ấy lại tức giận?”

Lâm Vi Lương: “Chúc mừng em.”

Tôi: ?

Lâm Vi Lương: “Cuối cùng em cũng nhìn được bản chất thông qua hiện tượng.”

Lâm Vi Lương: “Em cho rằng Lý Hành muốn giả yêu đương với em?”

Lâm Vi Lương: “Anh ta muốn lừa em kết hôn, đồ ngốc!”

Tôi: !!!

Anh ấy muốn… cưới tôi…”