Nửa đêm.
Tôi đau quá bò dậy. Một mình trốn ra ban công khóc.
Khóc cũng vô ích.
Càng khóc càng đau.
Quá thảm.
Sau khi quay vô phòng, tôi thấy điện thoại sáng lên.
Lý Hành: [Sao giờ này em còn chưa ngủ?]
Tôi: !!!
Sao anh biết?
Tôi: [Anh lắp camera giám sát tôi?!]
Lý Hành: [Anh thấy em xì mũi trên ban công.]
Tôi: !!!
Thò đầu ra thăm dò.
Chết tiệt!!!
Sao anh lại ở dưới lầu?
Dưới lầu!
Dưới lầu trong khu ký túc xá nữ!!!
Lý Hành: [Xuống đây.]
Tôi: [Anh vào bằng cách nào?!]
Lý Hành: [Chuyện đó có quan trọng không?]
Quan trọng không?
Không quan trọng.
Trùm Lý không gì không làm được.
Tôi: [Nhưng…anh không thể tự ý ra vào ký túc xá lúc nửa đêm được.]
Lý Hành: [Có thể.]
Loading...
Tôi: [Không thể nào.]
Lý Hành: [Có thể.]
Để chứng minh chuyện này là không thể, tôi đi xuống cầu thang, tới cửa ký túc xá, và nhìn thấy cô gác cổng—
Tôi ra ngoài.
Xe của Lý Hành đậu ở một chỗ khuất phía trước.
Anh từ trong đẩy cửa xe ra.
Tôi lao nhanh vào như băng đảng xã hội đen đang bàn bạc thương thảo ngầm.
Mặt anh thoáng lộ vẻ mệt mỏi.
Không hiểu muộn vậy còn không chịu ngủ, chạy tới đây ‘họp kín’ với tôi làm gì.
Lý Hành lấy ra một túi thuốc.
Tôi cầm lấy mở ra: Paracetamol, Maduo (1 nhãn hiệu thuốc giảm đau)
Gì đây?
Lý Hành: “Em uống Ibuprofen giảm đau không hiệu quả thì đổi qua loại này , mạnh hơn nên sẽ đỡ đau.”
Tim tôi tan chảy.
Tôi: “Anh cố ý tới đây đưa thuốc cho tôi à?”
Lý Hành: “Tiện đường.”
Tôi: “…Ờm.”
Nửa đêm?
Tiện đường tới ký túc xá tôi?
Hóa ra tuyến đường đêm nay của ngài là trường cũ?
Lý Hành: “Uống thuốc rồi đi ngủ đi.”
Tôi: “Dạ được.”
Anh đưa hộp quà khác.
Mắt tôi sáng lên: A a a, Switch!
Lý Hành: “Mấy ngày này không được chơi, ảnh hưởng tới việc nghỉ ngơi.”
Hai mắt tôi sáng rực: “Dạ dạ!”
Dạ cục cớt!
Bà sẽ chơi suốt đêm nay!!!
Móng chó của tôi vươn ra.
Anh cất hộp quà đi.
Lý Hành không yên tâm: “Hai ngày nữa, tay em lành hơn thì anh đưa cho em.”
Tôi: Anh có còn là con người không? Có còn là con người không?
Lý Hành: “Còn nữa, anh hy vọng em học được bài học từ chuyện này.”
Tôi: “Bài học gì?”
Lý Hành: “Em là bạn gái anh. Sao người khác thấy thì em lại hoảng loạn?”
Bạn gái?
Bạn trai?
Lúc nào!
Tôi: “…giả mà.”
Lý Hành: “Người khác không biết.”
Tôi: “…có lý.”
Không phải.
Nhưng mà.
Tôi thấy chóng mặt.
Tôi: “Đó là diễn kịch cho người lớn xem, bạn học tôi không biết. Thậm chí họ còn không biết tôi giàu cỡ nào, trong mắt mọi người, tôi chỉ là con bé nghèo khổ có 1000 tiền sinh hoạt một tháng.”
Lý Hành: “…”
Tôi: “Nhưng bây giờ mấy người bạn cùng phòng phát hiện tôi liên lạc với anh, họ nghĩ tôi cố tình kẹp tay để thu hút sự chú ý và tạo mối quan hệ với anh.”
Lý Hành nhướng mày: “Kịch bản này không tồi.”
Tôi: “Cái, cái gì?”
Lý Hành: “Không có gì. Đi thôi.”
Có cảm giác anh nghẹn lại chiêu trò to gì ở sau.
Nhờ phúc của Lý Hành.
Tay đỡ đau hơn.
Là người chịu ơn biết đền, tôi nhắn wechat cho Lý Hành: [Tôi muốn mời anh ăn cơm để cảm ơn. Không biết anh Hành có chịu thưởng cho sự vinh hạnh đó không.]
Lý Hành: [Thưởng.]
Lý Hành đến đón tôi vào buổi tối.
Tôi đã uống thuốc trước khi lên xe. Nên hiện giờ tác dụng phụ của thuốc làm hơi chóng mặt.
Xe cứ đi đi dừng dừng.
Người sây xẩm khó chịu.
Lý Hành liếc nhìn tôi.
Đưa tay ra, hết sức tự nhiên mà ấn đầu tôi lên vai anh.
Tôi: …
Anh hỏi tôi: “Vậy có đỡ hơn không?”
Thật ra là không.
Chóng mặt không thể nào hết được.
Nhưng vai anh thì thực sự dựa rất tốt.
Mùi hương trên người anh cũng rất dễ chịu.
Động tác này rất giống một đôi tình nhân đang thời kỳ yêu đương nồng nàn.
A.
Ảo tưởng tình yêu thật sự rất thích.
Ra khỏi xe.
Người phục vụ dẫn chúng tôi tới phòng riêng.
Giá tiền ở chỗ này thấp nhất cũng mấy trăm ngàn một bữa.
Tôi đau lòng.
Kết quả là cửa vừa mở ra.
Hả?
Giản Vệ Đông?
Ngồi kế ông là — ‘anh Lý của tôi’?
Lý Hành nháy mắt với tôi đầy gian xảo.
Nháy mắt tôi đã hiểu.
Hồng môn yến.
Tôi mất máu.
Quả nhiên là Lý Hành tích cực dở trò buôn bán, diễn xuất ngay khi ngồi xuống.
Rất lịch thiệp kéo ghế cho tôi, “Cẩn thận.”
Đây là lần đầu tiên chúng tôi ăn tối với người lớn kể từ lúc chúng tôi xem mắt tới giờ.
Quan hệ thân thiết hơn trước rất nhiều.
‘Anh Lý của tôi’ người già mà mắt không mờ, nhìn thấy tôi bị thương thì hỏi: “Tây Tây, tay cháu sao vậy?”
Tôi: “Cháu vô tình đụng trúng, không sao ạ.”
Giản Vệ Đông vội vã đứng dậy, bước sang nắm tay tôi hỏi: “Sao bị thương nặng vậy mà không báo với ba?”
Ặc.
Lão Giản tức giận.
Tôi căng thẳng.
Ai cũng biết, tôi căng thẳng thì sẽ nói sai.
Cho nên, tôi đào hố cho Lý Hành bên cạnh: “…Con có anh ấy.”
Lý Hành: “…”
‘Anh Lý của tôi’: “…”
Lão Giản—
Rất đau thương.