Bóng đêm thâm trầm, ta cùng với Tiêu Tín, Dực Hổ đi theo địa đạo tới nông trang ngoài thành, lần này ta tới đây muc đích chủ yếu là hỏi thăm Khâu Dật Trần bị thương.
Thương thế của Khâu Dật Trần nghiêm trọng hơn ta tưởng, hắn bị tên bắn thủng phổi trái, đùi phải có hai vết đao cực sâu.
Mũi tên đã được lấy ra, Khâu Dật Trần sắc mặt tái nhợt nằm ở trên giường, hô hấp có vẻ vô cùng yếu ớt.
Thấy tiếng bước chân của ta, hắn mở mắt, cố gắng muốn ngồi xuống, ta cuống quít xông lên phía trước, đỡ lấy bả vai hắn nói:
“Khâu đại ca, huynh nằm xuống nghỉ ngơi cho tốt.”
Khâu Dật Trần vô lực nằm xuống, cổ họng giật giật nhưng không cách nào nói ra thành lời, ta móc một cái bình ngọc đặt lên bàn, bên trong chính là Kim Sang Dược mà Tuệ Kiều chỉ chuẩn bị riêng cho ta.
Khi ta nhìn sang chỗ Khâu Dật Trần, thì hắn đã hôn mê.
Ta buồn bã lắc đầu, thương thế Khâu Dật Trần nghiêm trọng như vậy, ta làm sao giao phó với Tử Ngưng đây?
Đi ra phòng ngoài, Dực Hổ đi theo ta, thấp giọng nói:
“Là Tả Đông Tường bắn bị thương Khâu đại ca.”
Ta lạnh lùng nói:
“Sẽ có một ngày ta sẽ bắt tên hỗn trướng Tả Đông Tường trả nợ máu.”
Dực Hổ nói:
“Tỷ phu, tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp, thương thế của Khâu đại ca thực sự quá mức nghiêm trọng, chúng ta phải nhanh chóng tìm đại phu mới được.”
Ta gật đầu, đại phu trong vương phủ đã bó tay với thương thế của Khâu Dật Trần, ta bỗng nhiên nghĩ đến một người, Đại Khang ngự y Chu Độ Hàn, y thuật tinh thâm, nếu như có thể mời hắn tới đây, thương thế của Khâu Dật Trần sẽ có chuyển biến tốt.
Tiêu Tín từ chỗ guồng nước đi tới, hắn mỉm cười nói:
“Con gái của Tả Trục Lưu không ngừng nhục mạ chủ nhân, đã bị thuộc hạ nhét giẻ vào mồm rồi.”
Ta nhịn không được nở nụ cười:
“Nàng sao biết được người đứng sau là ai? Xem ra Tả Ngọc Di này đúng là có chút đầu óc.”
Ta hướng Tiêu Tín nói:
“Ngươi mang theo hai gã thủ hạ tới uy hiếp nàng một chút, cho nàng nếm thử chút lợi hại, để nha đầu điêu ngoa này biết thế nào là vị đắng.”
Tiêu Tín gật đầu cười nói:
“Điện hạ yên tâm, thuộc hạ nhất định làm tốt chuyện này.”
Ta dặn dò:
“Tả Ngọc Di kia có vài phần tư sắc, ngươi nghiêm lệnh dặn bọn võ sĩ, đừng có làm chuyện gì xấu.”
Tiêu Tín nói:
“Thuộc hạ biết.”
Trở lại Vương Phủ, ta thấy trong phòng khách sáng đèn, thỉnh thoảng lại có tiếng cười, ta nhận ra một người trong đó chính là Sở nhi, còn giọng nam kia có chút xa lạ, là ai đêm hôm như vậy tới chơi?
Mang theo đầy bụng nghi ngờ đi tới phòng khách, ta thấy Sở nhi đang trò chuyện với một nho sinh áo lam, nho sinh này chính là người mà chúng ta gặp ở Cầu Tử thụ (Cây cầu con), Viên Thiên Trì.
Sở nhi thấy ta vào, mỉm cười đứng lên nói:
“Điện hạ, Viên tiên sinh đã ở đây chờ lâu rồi.”
Cho dù Viên Thiên Trì không tới tìm ta, ta cũng phải nghĩ biện pháp tìm hắn, người này lúc trước đã nói dối là Mính Nhi ở trong đám đồng nam, đồng nữ, không biết lần này hắn tới đây có mục đích gì.
Ta ngồi xuống đối diện với Viên Thiên Trì, mỉm cười nói:
“Viên tiên sinh lần này tới đây có gì chỉ giáo?”
Viên Thiên Trì cười nói:
“Viên mỗ lần này đến đây là được người nhờ vả!”
Hai mi của ta khẽ nhúc nhích, không biết là người nào nhờ vả Viên Thiên Trì?
Viên Thiên Trì nói:
“Có người bảo ta nói với công tử, tiểu quận chúa và Khúc cô nương không sao.”
Ta bỗng nhiên nhìn thẳng vào Viên Thiên Trì nói:
“Là ai bảo ngươi tới đưa tin?”
Viên Thiên Trì biểu tình vô cùng bình tĩnh, chậm rãi đặt chén trà trong tay xuống, nói:
“Người đó không cho ta nói, Viên mỗ từ trước tới nay coi trọng hứa hẹn, nên sẽ không nói.”
Ta chân thành tha thiết nói:
“Viên tiên sinh, nữ nhi của ta còn đang trong tã lót, mẫu thân của nó ngày đêm đều lấy nước mắt rửa mặt, thê thảm qua ngày. Kính xin tiên sinh nói cho ta biết tin tức của nó.”
Viên Thiên Trì nói:
“Thái tử điện hạ, người đó nói cho ta biết, tiểu quận chúa và Khúc cô nương không có việc gì, điện hạ không cần lo lắng, không bao lâu nữa, gia đình các người có thể đoàn tụ.”
Ta thấp giọng nói:
“Người nhờ vả tiên sinh có phải là Thải Tuyết hay không?”
Viên Thiên Trì cười nhạt nói:
“Ta không bao giờ nói.”
Ta yên lặng gật đầu, không tiếp tục hỏi nữa.
Viên Thiên Trì nói:
“Viên mỗ lần này đến đây, còn để nhắc nhở điện hạ một việc.”
Ta nhiều hứng thú nói:
“Viên tiên sinh nói nghe một chút.”
Viên Thiên Trì nói:
“Năm trăm đồng nam đồng nữ bị cứu ra, lò luyện đan đã sập, hơn mười tên phương sĩ cũng bị bách tính giết chết, nhưng mà chuyện này vẫn chưa kết thúc. Hâm Đức hoàng đế vẫn sẽ tìm phương sĩ khác tới luyện đan cầu dược, điện hạ có nghĩ biện pháp trừ tận gốc chuyện này hay chưa?”
Ta lắc đầu, chuyện này ta vẫn còn đang suy nghĩ. Viên Thiên Trì nói không sai, Hâm Đức hoàng đế tuyệt đối sẽ không bởi vì... Chuyện này mà từ bỏ ý niệm chế thuốc tiên trong đầu, có lẽ là hắn sẽ làm lại một lần nữa.
Viên Thiên Trì nói:
“Hâm Đức hoàng đế sở dĩ có hôn hiêu như vậy, nguyên nhân cũng là vì có quan hệ với đám phương sĩ bên mình, chi bằng điện hạ hãy nghĩ biện pháp, làm cho hắn xa tiểu nhân gần quân tử... Không để cho Tả Trục Lưu có cơ hội nữa.”
Ta mỉm cười nói:
“Viên tiên sinh nếu nói như vậy, trong lòng đã sớm có biện pháp, Dận Không xin chăm chú lắng nghe.”
Viên Thiên Trì nói:
“Viên mỗ bất tài, đối với dưỡng sinh thuật cũng có chút tâm đắc, câu này tuy rằng có chút không khiêm tốn, nhưng ta còn giỏi hơn phương sĩ bên người của Hâm Đức hoàng đế rất nhiều.”
Ta mỉm cười nói:
“Viên tiên sinh muốn giúp ta?”
Viên Thiên Trì lắc đầu nói:
“Cũng không phải ta muốn giúp điện hạ, mà có người bảo ta giúp điện hạ.”
Ta cười nhạt nói:
“Ta sao có thể biết Viên tiên sinh có gạt ta hay không?”
Viên Thiên Trì nói:
“Ánh mắt của thái tử điện hạ nói cho ta biết, điện hạ nhất định sẽ đem ta tới trình diện Hâm Đức hoàng đế.”
Ta ha hả cười nói:
“Trong thiên hạ có rất ít người tự tin hơn ta, Viên tiên sinh là một trong số đó.”
Viên Thiên Trì nói:
“Nếu như điểm này ta không tự tin, thì sao thái tử điện hạ có thể yên tâm cho ta đi luyện đan dược cho Hâm Đức hoàng đế?”
Ta tuy rằng vô pháp chứng minh, thế nhưng trong lòng cũng tin lần này Viên Thiên Trì tới đây là có quan hệ với Thải Tuyết, trên người Thải Tuyết có bí mật gì, vì sao nàng lại không nói với ta chứ?
Viên Thiên Trì học thức uyên bác, rất xa vượt ra khỏi tưởng tượng của ta, trong suốt buổi sáng, hắn với Hâm Đức hoàng đế bàn luận chuyện dưỡng sinh.
Tâm tình của Hâm Đức hoàng đế vốn rất kém, nhưng nói chuyện với Viên Thiên Trì lại trở nên thoải mái hơn rất nhiều, thỉnh thoảng hắn cười lên ha hả, làm cho một thái tử như ta chỉ biết ngồi trơ một bên.
Ta nhân cơ hội này tới ngự y phòng tìm Chu Độ Hàn, đến ngự y phòng, Chu Độ Hàn cũng vừa mới hạ cái hòm thuốc xuống, thấy ta, cung kính nói:
“Vi thần tham kiến thái tử điện hạ.”
Ta cười nói:
“Chu thái y không cần khách khí với ta như thế.”
Chu Độ Hàn nói:
“Thái tử đến tìm vi thần là có chuyên gì?”
Ta mỉm cười nói:
“Thủ hạ của ta có người bị bệnh, cho nên ta tới tìm Chu tiên sinh tới trị liệu giúp hắn, không biết tiên sinh có thời gian hay không?”
Chu Độ Hàn nói:
“Thái tử nếu như đã phân phó, vi thần nhất định sẽ tận sức, nhưng mà... Vi thần còn phải giúp Trân phi bốc thuốc.”
Ta ngơ ngác, bật thốt lên nói:
“Trân Phi nương nương làm sao vậy?”
Lúc này ta mới nhớ tới, ngày chúc thọ của Hâm Đức hoàng đế, Trân phi không xuất hiện, hóa ra là nàng bị bệnh.
Chu Độ Hàn nói:
“Trân Phi nương nương chỉ bị cảm nhiễm phong hàn, vốn bệnh tình không nghiêm trọng, thế nhưng do tâm tình không tốt, bệnh tình không cách nào khỏi được.”
Trong lòng ta buồn bã, sở dĩ Trân phi như vậy có lẽ là do ta, nhưng mà hoàng cung này là của Hâm Đức hoàng đế, ta sao có thể gặp nàng được?
Chu Độ Hàn nỏi:
“Không bằng như vậy, đêm nay vi thần tới vương phủ một chuyến.”
Ta gật đầu nói:
“Như vậy rất tốt.”
Nhưng mà trong lòng ta buồn bã tới cực điểm.