Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 358: Không giết (4)




Tĩnh Đức phi tóc tai bù xù đẩy hai gã thái giám ngăn cản nàng, quỳ rạp xuống bên người Hưng vương, nức nở nói:

“Bệ hạ, van cầu người đừng bắt Dận Thao phải lưu vong, Sở Cơ... Là địa phận quản hạt của Dận Không, hắn... Đã sớm có tâm mưu hại Dận Không, người đẩy Dận Thao tới đó, chẳng phải là đưa nó vào chỗ chết hay sao...”

Trong lòng ta thầm than, Tĩnh Đức phi này đúng là thành công thì không có, bại sự thì có thừa, lần này nàng ta tùy tiện xông vào trong triều, chẳng phải là có cớ để cho Hâm Đức hoàng đế truy cứu trách nhiệm hay sao, mình không tốt thì đã đành, lại còn liên lụy tới cả Dực vương.

Hâm Đức hoàng đế quả nhiên giận dữ nói:

“Tiện nhân, ngươi không mà không đến làm loạn, thì ta đã quên mất, thằng súc sinh này dám làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như ngày hôm nay, tất cả là do ngươi không có cách dậy con, làm sao có thể để chúng phi tâm phục? Người đâu, kéo nàng ta tới Thục Đức cung, không có ý chỉ của ta, không cho phép nàng ta rời khỏi Thục Đức cung nửa bước!”

Dực Vương tiến lên phía trước nói:

“Bệ hạ...”

Hâm Đức hoàng đế cả giận nói:

“Muốn làm gì? Lâm gia các ngươi sủng ái con cháu, sinh kiêu ngạo, còn muốn uy hiếp trẫm phải không?”

Ta cuống quít hướng Dực Vương nháy mắt, ngăn cản hắn nói tiếp nói.

Hâm Đức hoàng đế nói:

“Dực Vương, tuổi của ngươi cũng đã cao, nếu như không có chuyện gì, thì ở nhà tu dưỡng, chuyện triều chính đừng có hỏi tới nữa!”

Hắn vỗ ghế một cái, hừ một tiếng, phất tay áo, xoay người rời đi.

Rời khỏi điện Thái Hòa, ta muốn tới gặp Dực vương đang chờ, nhưng mà lại bị Tả Trục Lưu tiến lên nói chuyện.

Tả Trục Lưu đã khôi phục lại sự trấn tĩnh thường ngày, mỉm cười nói:

“Thái tử điện hạ, có thể nói chuyện với ta không?”

Ta cười nói:

“Tả tướng quốc chắc là rõ mình đang làm gì đúng không?”

Tả Trục Lưu cười lạnh hai tiếng, nhẹ giọng thở dài nói:

“Ta cần phải trở về, có khi con gái ta đã ở nhà pha trà cho ta rồi cũng nên.”

Rõ ràng là hắn muốn ta thả con gái hắn ra.

Ta lạnh nhạt nói:

“Tả tướng quốc phúc khí tốt, con gái của ta mới hơn một tháng, chưa hết bú sữa mẹ, không biết nó bây giờ như thế nào rồi?”

Trong ánh mắt của ta hiện lên sát khí sắc bén.

Tả Trục Lưu ha hả cười nói:



“Chỉ mong là người nhà của chúng ta đều bình an vô sự.”

Hắn bước nhanh về phía xa xa.

Dực Vương là người cuối cùng bước ra khỏi điện Thái Hòa, ta bước lên nghênh đón, có chút hổ thẹn nói:

“Nhạc phụ!”

Dực Vương gật đầu, thấp giọng nói:

“Chúng ta trờ về rồi nói!”

Bước lên xe ngựa, Dực Vương rốt cục thở dài một tiếng.

Ta áy náy nói:

“Dận Không xin nhạc phụ thứ tội!”

Dực Vương nói:

“Việc này không trách ngươi được, đó là do Dận Thao tự gieo gió gặt bão.”

Hắn cười khổ nói:

“Không nghĩ tới phụ hoàng ngươi lại giả dối như vậy, mượn chuyện này đẩy ta ra khỏi chuyện triều chính.”

Ta áy náy nói:

“Có lẽ nguyên nhân phụ hoàng nhằm vào người là do con.”

Dực Vương cười lạnh nói:

“Hiện giờ bệ hạ đã không dám động tới ngươi, ta có được trọng dụng hay không cũng không quan trọng, chuyện đáng tiếc nhất là lần này không làm suy yếu được lực lượng của Tả Trục Lưu.”

Ta cười nhạt nói:

“Thế lực trong triều của Tả Trục Lưu không phải một ngày là xây thành, muốn đối phó với hắn cũng không thể làm trong thời gian ngắn được.”

Dực Vương đồng cảm gật đầu, hắn bỗng nhiên nghĩ đến một việc:

“Dận Không, Trương Trung Dương vẫn là một cái tai hoạ ngầm, nếu như tìm được hắn, việc Dận Thao mưu nghịch chẳng phải là bị bại lộ hay sao?”

Ta mỉm cười nói:

“Nhạc phụ yên tâm, nếu như con đã đáp ứng đảm bảo tính mạng cho hoàng huynh, thì nhất định sẽ làm được. Sở Cơ tuy rằng cằn cỗi, thế nhưng ở trong phạm vi khống chế của con, hoàng huynh tới nơi đó, còn tự tại hơn ở Khang đô rất nhiều, về phần Trương Trung Dương, kiếp này hắn không cách nào xuất hiện mà tố cáo hoàng huynh được.”
Dực Vương lúc này mới yên lòng.

Ta thấp giọng nói:

“Hai mươi ba Ngự Lâm quân tham gia chuyện mưu nghịch, quyết không thể để một người nào sống, sau một thời gian là chuyện này có thể trở lại bình thường.”

Dực Vương nói:

“Mong rằng thế cục của Đại Khang từ nay về sau sẽ ổn định lại.”

Ta cười nói:

“Không cỏ khả năng, Tả Trục Lưu tuyệt không cam lòng thất bại như vậy, sự kiện lần này chẳng có hại gì với thực lực của hắn, nhất định hắn sẽ tìm cách ngóc đầu trở lại.”

Dực Vương nói:

“Con có định lập tức đối phó với hắn không?”

Ta lắc đầu nói:

“Phụ hoàng sở dĩ lập con làm thái tử, cũng là bởi vì người đã nhìn rõ, Đại Khang không chịu nổi một lần bạo loạn nữa, nếu không thì quốc gia sẽ tứ phân ngũ liệt, hiện giờ không phải là thời cơ thích hợp để con xuất thủ đối phó Tả Trục Lưu.”

Dực Vương nói:

“Con có tính toán gì không?”

Ta thấp giọng nói:

“Phụ hoàng đã chính mồm đồng ý đem chuyện ngoại giao cho con, trong một thời gian ngắn con sẽ mở rộng Tây cương.”

Dực Vương ngơ ngác, tràn ngập nghi ngờ nói:

“Với tình huống hiện giờ của Đại Khang vẫn còn có thể đi xâm lược hay sao?”

Ta mỉm cười nói:

“Cho nên lúc này mới cần dùng trí, chuyện Bắc Hồ lần này đã khiến con hiểu được một đạo lý, nội trị có thể làm quốc gia mạnh mẽ, nhưng mà muốn trong một thời gian ngắn làm cho quốc khố trống rỗng đầy ắp, biện pháp tốt nhất chính là xâm lược!”

Dực Vương nói:

“Con có phải định thu lợi khi hai nước Yến, Hàn giao chiến?”

Ta thấp giọng nói:

“Đây có thể là cơ hội tốt nhất của con.”

Trở lại Bình vương phủ, Tiêu Tín và A Đông đã trở về, trên mặt mọi người đều có sự vui mừng, dù sao ta thành công chiếm được ngôi vị thái tử, cũng là một bước tiến lớn.

Ta gọi hai người tới thư phòng, Tiêu Tín nói trước:

“Khâu Dật Trần đã suất lĩnh những võ sĩ còn lại thành công rút ra ngoài, ngoại từ mấy người bị thương thì những người khác đều đã rời khỏi Khang Đô.”

Ta gật đầu:

“Vậy đám đồng nam, đồng nữ đâu?”

Tiêu Tín nói:

“Bọn họ đã cẩn thận tra xét, năm trăm đồng nam đồng nữ này đều đã trên ba tuổi, không có tiểu quận chúa ở bên trong đó.”

Ta tức giận đấm một quyền lên bàn:

“Cái Lão Hồ Ly này!”

A Đông nói:

“Con gái của hắn hiện giờ vẫn bị chúng ta nhốt ở nông trang ngoài thành.”

Tiêu Tín nói:

“Chỉ cần Tả Ngọc Di ở trong tay của chúng ta, ta không lo lắng chúng không trả tiểu quận chúa lại.”

Ta lắc đầu nói:

“Ta hiện tại có chút hoài nghi, Mính Nhi không phải ở trong tay của Tả Trục Lưu.”

Tiêu Tín nói:

“Ý của điện hạ là, người bắt tiểu quận chúa là người khác?”

Ta gật đầu nói:

“Tả Trục Lưu có lẽ là mượn chuyện này làm loạn tâm ý của ta.”

A Đông nói:

“Mặc kệ tiểu quận chúa có ở trong tay hắn hay không, ở trong tay chúng ta có Tả Ngọc Di, lão tặc này sớm muộn cũng phải thành thực.”

Ta cười lạnh nói:

“Tả Trục Lưu nếu quả thật bắt Mính Nhi, có lẽ hắn sẽ mang tới trao đổi với chúng ta, thế nhưng Mính Nhi không ở trong tay hắn hắn sẽ không bao giờ chủ động cầu hòa, hắn muốn tạo thành một loại giả tưởng, làm cho chúng ta tin tưởng Mính Nhi ở trong tay chúng, chỉ có như vậy, chúng mới đảm bảo được an toàn cho Tả Ngọc Di.”