Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 130: Cung đình (1)




Chu Độ Hàn cho dù trên đầu băng lụa trắng, thế nhưng vẫn cố gắng làm hết trách nhiệm của mình, đứng bên cạnh giường của Hâm Đức hoàng đế. Mắt trên trái của hắn vẫn còn sưng một cục, đúng là gần vua như gần cọp.

Bên cạnh Dưỡng Tâm điện có một gian phòng sắc thuốc, hiện giờ Chu Độ Hàn kê đơn bốc thuốc, Trân Phi chịu trách nhiệm sắc.

Thừa dịp Hâm Đức hoàng đế ngủ say, ta và Chu Độ Hàn đi tới ngoài hành lang Dưỡng Tâm Điện ăn chút điểm tâm, ta nhìn Chu Độ Hàn nhẹ giọng thở dài một hơi nói:

“Chu tiên sinh, hôm nay thực làm khó người rồi.”

Chu Độ Hàn cười khổ một tiếng:

“Lão thần đã quen rồi, ở bên cạnh bệ hạ lâu như vậy đương nhiên là biết tính người.”

Ta ân cần nói:

“Theo cách nhìn của tiên sinh, thì bệnh của phụ hoàng ta thế nào rồi?”

Chu Độ Hàn nói:

“Điện hạ nên biết, bệ hạ vốn không có bệnh, mà chính là bản thân của người, thần đã khuyên hoàng thượng không dưới một lần, là đừng có tin những phương sĩ tứ phương, rồi trên đời này không có đan dược gì trường sinh bất lão cả, nhưng mà bệ hạ đã mê đắm vào quá sâu rồi, chẳng để tâm tới nửa câu.”

Ta cảm thán nói:

“Đúng vậy, thuốc hay thì đắng miệng, lời thật thì khó nghe, khổ tâm của Chu tiên sinh, sợ rằng hoàng thượng sẽ không hiểu.”

Chu Độ Hàn nói:

“Thể chất của bệ hạ vốn cường kiện, nếu như không dùng đan được nữa, thì chẳng mấy chốc có thể điều trị cho người khôi phục như xưa.”

Ta đang muốn nói tiếp, nhưng chợt nghe thấy từ trong Dưỡng Tâm điện vang lên một tiếng kêu thê lương thảm thiết. Ta và Chu Độ Hàn liếc mắt nhìn nhau, đồng thời chạy tới Dưỡng Tâm Điện.

Tình hình bên trong Dưỡng Tâm điện làm cho ta kinh hãi, lúc này trong tay Hâm Đức hoàng đế đang cầm một thanh đoản đao dính đầy máu tươi, đao phong đâm sâu vào ngực của một tiểu thái giám.

Hắn gần như điên cuồng hét lớn:

“Nghịch tặc, lại muốn mưu hại trẫm!”


Ta cuống quít xông lên phía trước ôm lấy Hâm Đức hoàng đế, Chu Độ Hàn được sự trợ giúp của các thái giám và cung nữ còn lại kéo tiểu thái giám kia ra.

Trên trán của Hâm Đức hoàng đế có những giọt mồ hôi to như hạt đậu, y phục ướt đẫm, miệng không ngừng nói nhảm:

“Nghịch tặc... Nghịch tặc...”

Một lúc lâu sau hắn mới bình tĩnh lại được, nằm trên long sàng mơ màng thiếp đi.

Chu Độ Hàn khâu miệng vết thương của tiểu thái giám kia lại, sau đó dùng lụa trắng băng bó thật kỹ. May mà một đao kia của Hâm Đức hoàng đế không đâm trúng chỗ yếu hại, bằng không thì một tính mạng vô tội sẽ mất đi.

Trân Phi nghe thấy động tĩnh chạy tới, thấy không có người chết mới yên lòng, sau đó dặn dò cung nữ thái giám ngàn vạn lần không được đem chuyện này truyền ra ngoài.

Trải qua chuyện này, cung nữ thái giám nào cũng bị hù tới mức vỡ gan, làm sao dám đem chuyện này truyền đi cơ chứ.

Trân Phi u oán thở dài một cái nói:

“Hai người đều đi nghỉ đi, đêm nay ta chiếu cố bệ hạ.”

Nàng mới nói câu này, các cung nữ thái giám đã tản đi hết.

Chu Độ Hàn lại lấy ra một dược vật có tác dụng an thần, cho Hâm Đức hoàng đế ăn vào, hắn thấp giọng nói:

“Trước khi trời sáng bệ hạ sẽ không tỉnh lại, ở đây giao lại cho nương nương và điện hạ, thần ở phòng thuốc ngay sát vách, có bất kỳ tình huống gì, xin lập tức nói cho thần biết.”

Sau khi Chu Độ Hàn rời đi, trong Dưỡng Tâm điện chỉ còn lại có ba người. Sau khi Hâm Đức hoàng đế uống thuốc đã ngủ rất say, trong miệng vẫn thỉnh thoảng nói mơ.

Ta thở dài, mong là hắn có thể đứng vững được một thời gian nữa, để ta chuẩn bị đầy đủ, đứng vững chân ở nơi này.

“Nghịch tử...”

Hâm Đức hoàng đế hàm hồ quát lên một câu.

Ta ngơ ngác, thấy hắn lật mình, rồi lại nói ra một câu khác:
“Trẫm... Sẽ không tin tưởng ai cả...”

Ta và Trân Phi đưa mắt nhìn nhau một cái, ai nấy đểu tỏ vẻ bất đắc dĩ.

Khi tới nửa đêm, mắt ta đã có chút cay cay, đứng lên duỗi thắt lưng một cái.

Trân Phi rót cho ta một chén trà nóng, đi tới bên người ta, ôn nhu nói:

“Nếu như ngươi mệt mỏi, thì đi nghỉ đi, nơi này có ta là được rồi.”

Ta nhìn thẳng vào khuôn mặt của nàng, trong lòng dâng lên vô hạn nhu tình, trong lúc vô ý chạm vào bàn tay mềm mại của nàng, tinh thần không khỏi rung động.

Trân Phi ý thức sự biến hóa trong đôi mắt của ta, hoảng hốt cúi đầu.

Chúng ta đồng thời nhìn lại phương hướng của Hâm Đức hoàng đế, thấy hắn đang ngáy rất to.

Ta nói mộtcâu hai nghĩa:

“Phụ hoàng đã ngủ say.”

Sau đó bàn tay phải to gan đưa ra nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Trân Phi, khuôn mặt nàng biến thành đỏ ửng, hai hàng lông mi run lên, hiển nhiên là trong lòng nàng kích động tới cực điểm.

Đối với hai người chúng ta mà nói, tối hôm nay là một cơ hội cực tốt.

Trân Phi nhẹ nhàng bỏ bàn tay của ta ra, xoay người đi về phía sau cái bình phong, rồi hướng về phía ta vẫy tay, trong lòng nàng cũng có một ý nghĩ giống như ta.

Ta mỉm cười, chậm rãi đi theo phía sau nàng tới bức bình phong.

Mới đi vào bên trong, Trân Phi đã nhào vào lòng ta, đôi môi nóng rực tìm kiếm vị trí đôi môi của ta, cái lưỡi thơm tho cùng ta triền miên quấn quanh một chỗ.

Ta đưa tay thò vào trong váy của nàng, mới thấy nó chẳng có quần áo gì cả, nội khố của nàng chẳng biết đã bị quẳng đi từ lúc nào. Xem ra khi cho thái giám cung nữ rời đi, Trân Phi cũng đã chuẩn bị chu đáo cho chuyện này.

Nàng khẽ liếm cái tai của ta, nói:

“Thiếp vẫn luôn nhớ tới chàng...”

Bàn tay nhỏ nhắn của nàng nhẹ nhàng kéo đai lưng của ta, ngón tay mềm mại khẽ di chuyển.


Ở trước mặt nàng, ta dường như là một thiếu niên ngây thơ không biết mùi vị tình ái.

Trân Phi cầm hai tay ta đặt lên đôi mông ngọc đầy đặn của nàng, ta xốc thân hình nàng lên.

Dưới sự trợ giúp của ta, đôi chân dài xinh đẹp đã thành công quấn quanh bên hông ta. Thân thể của chúng ta tiến hành công thành chiếm đất, ta ra sức thể hiện tài dùng binh.

Cổ áo của Trân Phi rung rinh lên mở rất lớn, bộ ngực trong suốt lắc lư sinh động, những đường cong của thân hình nàng như ẩn như hiện, lại càng làm tăng thêm sự kiều diễm động lòng người.

Không biết là bởi vì... Nguy hiểm mang tới sự kích thích, hay là vì Trân Phi là cô gái đầu tiên của ta, mà chỉ mới qua một chút ta đã công thành thắng lợi.

Trân Phi dùng sức ôm lấy thân thể của ta, trong lúc ý loạn tình mê, nàng rên lên những tiếng sung sướng.

Chúng ta không muốn xa nhau, nàng ngoan cường không chịu đầu hàng, ta cũng không từ bỏ ý định công thành, chỉ được một lúc hai chúng ta lại chiến tiếp.

Trong sự triền miên, chúng ta đã quên mất đây là Dưỡng Tâm Điện, quên mất Hâm Đức hoàng đế vẫn mê man nằm ngoài tấm bình phong...

Trong lòng Trân Phi giấu một tình yêu rất lớn, có thể làm cho nàng quên sợ hãi thỏa thích nhập vào sự điên cuồng. Sau những chuyện này, nàng vẫn là Trân Phi của lý trí đóng vai nàng nên đóng.

Đối với ta mà nói đêm điên cuồng này cực ngắn, thậm chí ta còn có cảm giác, ta mới là chủ nhân của nơi này.

Sau khi khôi phục lại bình tĩnh từ sự điên cuồng, chúng ta lại là con người của lý trí.

Khi ánh bình minh của ngày mới hiện lên, trong hai mắt ta và Trân Phi đều tràn ngập tơ máu.

Điều đó không phải do thức đêm, mà là do điên cuồng.

“Chúc chàng hạnh phúc.”

Bốn từ bình thường, nhưng do Trân Phi nói ra thì lại tràn ngập cảm xúc.