Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 129: Dối trời (4)




Ta mỉm cười nói:

“Phụ hoàng vẫn luôn lo lắng, đây là lần đầu hài nhi nạp phi, nên phải làm cho long trọng, cho nên phải để cho hài nhi tự mình tới mời nương nương.”

Câu trả lời của ta vô cùng xảo diệu, có ý đề cao địa vị của nàng ở trong cung.

Đôi mi thanh tú của Tĩnh Đức phi nhăn lại, nói:

“Thế nhưng... Chẳng hiểu tại sao, ta bỗng nhiên đau đầu vô cùng, sợ rằng ngày mai không cách nào tham gia được...”

Trong lòng ta âm thầm mắng một câu, nghe được Hâm Đức hoàng đế cải biến chủ ý, nữ nhân này lại thay đổi chủ ý làm khó, định để lão tử cầu xin ngươi phải không?

Ta biểu hiện cực kỳ chân tình, nói:

“Hài nhi thật tình mong muốn nương nương có thể tham gia hôn lễ, Dận Không từ nhỏ đã mất mẫu thân, nếu như không có nương nương nhiều năm qua chiếu cố, thì sao có thể có hài nhi ngày hôm nay, ở trong lòng hài nhi từ lâu đã coi nương nương chính là mẫu thân của mình rồi.”

Ta cố gắng nói những lời không thật để cảm động Tĩnh Đức phi, mắt của nàng hơi có chút đỏ lên, sau đó nước mắt thánh thót rơi xuống, run giọng nói:

“Dận Không, khó mà có người có tâm ý như ngươi, ngươi yên tâm, ngày mai ta nhất định sẽ tham gia đại hôn của ngươi.”

Rời khỏi Vĩnh Thọ cung, khi đi qua Ngự hoa viên, ta nhìn thấy Trân Phi đang vô cùng kinh hoảng, nàng nhìn thấy ta giống như nhìn thấy một cứu tinh, hét lớn:

“Dận Không... Ngươi... Phụ hoàng ngươi đột nhiên ói ra một ngụm máu tươi...”

Ta lớn tiếng nói:

“Còn không mau triệu thái y vào trong điện!”

Trân Phi nước mắt rơi như mua, nói:

“Đã phái người đi rồi.”

Ta không nhiều lời với nàng, xoay người chạy về hướng Dưỡng Tâm Điện, hai gã cung nữ một trái một phải đang nâng Hâm Đức hoàng đế, sắc mặt hắn tái xanh, thân thể không ngừng run lên.

Ta vọt tới bên cạnh hắn, bắt thử mạch đập, thì cảm thấy nó đập cực nhanh, hơn nữa đã vô cùng yếu ớt, hô hấp thì nhẹ như tơ, nếu như không được cứu trị kịp thời, thì lúc nào cũng có thể chết vì không thở được.



Trong cái khó nó cái khôn, ta chợt nhớ tới Vô Gian Huyền Công có một tác dùng đả thông khí huyết, trong tinh thế cấp bách chỉ đành thử một lần.

Ta cởi giày, đi tới ngồi phía sau Hâm Đức hoàng đế, hai tay để vào hậu tâm của hắn, một luồng khí ấm áp từ trong đan điền bốc lên, theo kinh mạc của ta dồn lên tay, chậm rãi truyền vào trong cơ thể của hắn.

Dòng khí vận hành trong cơ thể Hâm Đức hoàng đế được ba vòng chu thiên, hắn mới hổn hển thở được một hơi.

Lúc này một đám ngự y mới chạy tới, Chu Độ Hàn dẫn đầu tới bắt mạch thử cho Hâm Đức hoàng đế, rồi cuống quít lấy từ bên trong hòm thuốc hai viên dược hoàn, đưa cho Hâm Đức hoàng đế ăn vào.

Hâm Đức hoàng đế nhắm mắt một lúc lâu, sau đó thở dài một hơi, lau mồ hôi trên trán, từ trên long sàng đi xuống.

Hâm Đức hoàng đế căm tức nhìn đám ngự y nói:

“Tất cả đều là phế vật, trẫm vừa rồi hầu như đã chết, lúc đó các ngươi đang ở chỗ nào? Kéo ra ngoài chém hết cho ta!”

Đám ngự y bị dọa tới mức quỳ rạp xuống đất, dập đầu như đảo tỏi, van xin tha mạng.

Kỳ thực chuyện này không trách được bọn họ, Hâm Đức hoàng đế từ khi dùng tiên đan của Lô chân nhân, có cảm giác mình khôi phục khỏe mạnh, cho nên đã cho toàn bộ ngự y rời khỏi Dưỡng Tâm Điện, khi xảy ra chuyện thì làm sao mà tới kịp.

Ta và Trân Phi đưa ánh mắt nhìn nhau, ta quỳ xuống nói:

“Phụ hoàng, chuyện đột nhiên xảy ra, làm cho bọn họ phản ứng không kịp, hơn nữa ngày mai là ngày vui của hài nhi, kính xin phụ hoàng phá lệ khai ân, tha cho bọn họ một mạng.”

Hâm Đức hoàng đế trầm ngâm một chút, phất phất tay nói:

“Nể mặt Dận Không, trẫm tha cho các ngươi một mạng, còn không mau cút đi!”

Đám ngự y trước sau đi ra ngoài, chỉ có Chu Độ Hàn vẫn đứng tại chỗ, hắn thân là người đứng đầu ngự y, đương nhiên là phải có trách nhiệm chiếu cố hoàng thượng.

Hắn quỳ trên trên mặt đất nói:

“Bệ hạ, thần liều chết có việc can gián.”
Hâm Đức hoàng đế vẫn còn trong cơn giận, nặng nề hừ một tiếng nói:

“Nói mau!”

Chu Độ Hàn nói:

“Từ các triệu chứng bệnh trạng của hoàng thượng, thần to gan suy đoán, độc tính này có liên quan tới đan dược mà bệ hạ đang dùng”

Hâm Đức hoàng đế cả giận nói:

“Đồ vô liêm sỉ, Lô chân nhân sao lại dám hại ta? Rõ ràng là y thuật của ngươi không tinh, muốn nhân cơ hội này đem trách nhiệm đẩy cho người khác.”

Chu Độ Hàn khuyên nhủ:

“Bệ hạ, nếu như lúc nãy không có Bình vương điện hạ dùng nội lực bảo vệ tâm mạch cho người, thì độc tố đã xâm nhập phổi tạng, cho dù có lực thông thiên, cũng không cách nào cứu được...”

Hâm Đức hoàng đế giận tím mặt, cầm chén thuốc hung hăng ném lên đỉnh đầu của Chu Độ Hàn, trên trán Chu Độ Hàn máu chảy như mưa.

Trân Phi sợ đến mức kêu to một tiếng, nhưng lập tức đưa tay che miệng.

Ta bảo Chu Độ Hàn đi ra ngoài trước, để tránh kích thích Hâm Đức hoàng đế thêm phẫn nộ.

Sau đó ta nhìn tiểu thái giám nói:

“Ngươi gọi Lô chân nhân tới đây, chúng ta hỏi một chút, chẳng phải là sẽ rõ ràng hay sao.”

Tiểu thái giám kia thấp giọng nói:

“Nô tài đã cho người đi mời, nhưng không biết tại sao bây giờ còn chưa trở về.”

Nói tới câu này, thái giám đi mời Lô chân nhân cũng trở về, hắn mang tới một tin tức chứng minh suy đoán của Chu Độ Hàn là đúng.

Lúc Lô chân nhân nghe nói Hâm Đức hoàng đế thổ huyết, đã đánh ngất tiểu thái giám, đợi khi hắn tỉnh lại, thì chẳng biết đã đi đâu, chắc chắn là đã đem vàng bạc chạy ra khỏi cung rồi.

Hâm Đức hoàng đế giận dữ nói:

“Cái tên phương sĩ (những người cầu tiên đạo) vô liêm sỉ này, lại dám can đảm khi quân, thị vệ trong cung nhiều như vậy, hắn có thể ra khỏi cung hay sao?”

Trân Phi nhắc nhở:

“Bệ hạ chớ quên, người từng ban cho hắn một cái Long bài có quyền tự do ra vào cung.”

Hâm Đức hoàng đế cắn răng nghiến lợi nói:

“Truyền ý chỉ của trẫm, bắt tất cả phương sĩ họ Lô lại.”

Hiện giờ tức giận đã xông lên đầu hắn, có khuyên bảo cũng không ăn thua.

Lúc này tiểu thái giám đã mời Chu Độ Hàn quay lại, bảo hắn bắt mạch rồi bốc thuốc một lần nữa.

Ta dặn cung nữ thái giám bên cạnh Hâm Đức hoàng đế không được đem tình hình nói ra ngoài, để tránh cho đám hoàng tử, phi tần, quấy rầy Hâm Đức hoàng đế nghỉ ngơi.

Sau khi uống thuốc, Hâm Đức hoàng đế dần trở lại bình thường.

Từ ánh mắt của Chu Độ Hàn có thể nhận ra, hắn vô cùng cảm kích với hành động của ta ngày hôm nay.

Hâm Đức hoàng đế nói:

“Dận Không, trẫm hiện giờ đã không có chuyện gì, ngươi mau trở về chuẩn bị hôn sự đi.”

Ta sao có thể buông tha cơ hội biểu hiện tốt thế này, chân thành tha thiết nói:

“Sự an khang của phụ hoàng là trên hết, những thứ khác đều không trọng yếu, đêm nay hài nhi túc trực bên cạnh giường của phụ hoàng.”