Cổ Tư Hoành không có chi phiếu cũng không có nhiều tiền mặt
Kêu anh đưa kiểu gì
Hiện tại căn bản là không cho được.
Nếu mà Dã Lang với Tung Hào biết anh không có tiền để đưa, khẳng định hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, bởi vì bình thường anh hay gọi loại này là "lừa gạt", nếu ở sòng bạc mà xuất hiện chuyện này thì khẳng định sẽ bị chém tay chém chân.
Tung Hào đi xuống đứng ở mép giường, chặn cơ hội muốn ra ngoài của Cổ Tư Hoành: "Đi đâu?" mái tóc vàng bắt mắt của hắn bị gió thổi đến rối tung cả lên, ánh mắt trầm ổn khóa chặt vào nam nhân
Cổ Tư Hoành ổn định ánh mắt của mình, giống như không có việc gì ngồi kế bên Dã Lang, liếc mắt nhìn Tung Hào một cái lại nghiêng đầu hỏi Dã Lang: "Có phải các cậu sợ tôi không đưa tiền, nghĩ là tôi không trả nổi?"
Dã Lang ném bài poker vào thùng rác: "Nãy anh mang đến hai cái hộp, bên trong không có tiền cũng không có tờ chi phiếu nào." Hắn kêu Tung Hào đi khóa cửa.
Cổ Tư Hoành nhíu mày nhưng không có nổi giận: "Cậu lục đồ của tôi?"
"Anh cũng đừng lục đồ của tôi." Dã Lang ám chỉ Cổ Tư Hoành lúc hắn không có ở nhà anh đã lục đồ của hắn, có trời mới biết anh thật sự là có ý tốt dọn giúp hắn
Cổ Tư Hoành hiểu ý của hắn.
"Anh không có tiền mà còn dám chơi?" Dạ Lãng ngồi nhìn Cổ Tư Hoành thấy anh không lên tiếng bèn đi đến trước mặt Cổ Tư Hoành, "Không đưa tiền hậu quả sẽ rất nghiêm trọng."
"Nghiêm trọng bao nhiêu?" Cổ Tư Hoành không sợ chết hỏi lại.
Tung Hào đem máy tính bảng của Dã Lang cầm lại, ngón tay ở mặt trên bấm bấm, cho Cổ Tư Hoành xem ảnh chụp của những tên "lừa gạt" bị xử ở sòng bạc, ánh mắt anh dần dần căng lên
Những ảnh chụp chặt tay chặt chân kia từng tấm từng tấm một được miêu tả đặc biệt rõ ràng trước mắt Cổ Tư Hoành khiến anh lập tức có hơi không được thoải mái, loại ảnh chụp này còn tồn tại trong máy tính
Hơn nữa......
Còn dám đem cái này lưu lại
"Tôi thấy không rõ lắm, đưa gần một chút." Cổ Tư Hoành vươn tay tính lấy máy tính bảng trong tay Tung Hào, nhưng mà Tung Hào lại tùy tiện ném nó lên sô pha
Cổ Tư Hoành định đi lại lấy liền bị Dã Lang chặn lại: "Có hay không?" Hắn hỏi anh rốt cuộc có tiền hay không, không có tiền thì dùng phương thức khác hoàn lại.
"Có, tôi đi lấy." Cổ Tư Hoành đành phải đi mở hộp nhưng không có lấy tiền mặt, cũng không có lấy chi phiếu ra mà chỉ là lấy ra bút ngòi vàng có giá trị xa xỉ, "Hiện tại thì tôi không có tiền, tôi cho cậu ghi giấy nợ." Anh chỉ thua Dã Lang, mà Dã Lang với Túng Hào hòa nhau, Dã Lang giống như làm khó Cổ Tư Hoành lần nào cũng chặn anh
"Không được." Dã Lang từ chối.
"Tôi đây sẽ ghi nó trước, ngày mai trả cho cậu." Cổ Tư Hoành không có tiền mặt càng đừng nói đến là chi phiếu, muốn anh đưa cũng không được.
"Vừa nãy anh nói chơi sẽ không cho nợ." Dã Lang nhắc nhở Cổ Tư Hoành đừng quên lúc trước đã nói gì, là nam nhân thì nhanh chóng lấy tiền, "Anh không có tiền còn dám chơi, tưởng không có là có thể chơi xã láng sao?" Hắn lặp lại lời Cổ Tư Hoành đã nói
Cổ Tư Hoành sắc mặt khẽ biến nhưng rất nhanh anh đã khôi phục sắc mặt, liền móc bao tiền ra từ trong túi, lấy một xấp đưa cho hắn: "Cái này coi như là tiền lãi, phần còn lại ngày mai sẽ đưa cho cậu."
Dã Lang lấy tiền đếm: "Không đủ." Hắn dứt khoát từ chối Cổ Tư Hoành, kêu anh đem đồng hồ đang đeo để trừ nợ.
Cổ Tư Hoành không có tiền lại không muốn bị chặt tay chặt chân, anh đi đằng sau Dã Lang, nghiêm túc đưa ra các thỏa thuận ghi nợ, nhưng mà trước sau hắn một mực lắc đầu từ chối.
Cuối cùng, Dạ Lãng chỉ nói với anh một câu: "Làm người không thể vô sỉ như vậy."
Cổ Tư Hoành đuối lý trầm mặc.
Bởi vì anh không thiếu tiền Tung Hào, Tung Hào ở lại chơi một lúc, tiếp một cuộc điện thoại liền có việc rời đi, không có biện pháp nên anh đành cởi áo ra
Bởi vì anh nóng
"Vậy thì làm tình đi." chính miệng Cổ Tư Hoành đề nghị, anh ghét nhất việc thiếu tiền người khác, cho nên không sao cả, dù sao từ lúc anh làm công việc bí mật tới nay đều chưa có chạm vào phụ nữ.
Làm anh nghẹn đến có chút khó chịu
Dã Lang cởi khăn tắm quanh eo ra rất tùy ý nện lên ngực Cổ Tư Hoành: "Anh đừng nghĩ tôi không dám." Hắn đứng ở đầu giường tắt đèn
Ánh mắt Dã Lang trước sau đều nhìn trên người Cổ Tư Hoành, hắn từ trên cao nhìn xuống nam nhân tư thế tao nhã đang bắt đầu tháo thắt lưng......
Cổ Tư Hoành nửa nằm trên chiếc giường nhỏ có chút rắn chắc, bình tĩnh kéo khóa quần: " Cậu tới nhanh đi, đừng để tôi đợi"
Nam nhân hạ thấp giọng, thực tùy ý cười hai tiếng, đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm Dã Lang
Dạ Lãng nhìn anh một lúc.
Cổ Tư Hoành lại cởi quần đùi xuống dưới, nằm thành hình chữ Đại (大), trọn cả giường, không thèm chừa cho Dã Lang chỗ để ngủ, Cổ Tư Hoành bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt hắn, còn Dã Lang lại từ trên cao nhìn xuống đánh giá anh.
Không làm gì.
Cũng không nói lời nào.
Cổ Tư Hoành để ý trong ánh mắt hời hợt bình tĩnh lại xen lẫn vài tia nguy hiểm, không vui với một chút cảm xúc mâu thuẩn, thấy hắn chậm chạp không chịu động, anh cũng mặc kệ cậu ta.
"Nợ đang ở trước mặt cậu, muốn thu hay không thì tự chính cậu nghĩ, nếu cậu không thu thì mai không đưa." Cổ Tư Hoành cảm thấy mình nhanh thắng, anh ngồi đậy với tay lấy máy tính bảng Dã Lang thường ngày hay dùng, xem các tấm ảnh hồi nãy Tung Hào đưa anh xem
Này có tính là tài liệu không?
Cổ Tư Hoành tính cầm di động chụp lại, có điều lại ngại có Dã Lang ở bên cạnh, anh cũng không buồn quan tâm xem phản ứng của hắn, chỉ nghe được tiếng hắn rời đi.
Dã Lang tiến vào phòng tắm
Cổ Tư Hoành lúc này mới thở một hơi nhẹ nhõm, hên là nãy cậu ta không đến, anh xem hình ảnh trong máy tính một chút, tấm nào cũng mẹ nó tởm.
Hẳn là dùng lúc đi thu nợ, trong này trừ hình ảnh ra manh mối gì cũng không có, giống di động của Dã Lang, đều sạch sẽ hết mức có thể.
Lúc này ——
Dã Lang đi ra từ trong phòng tắm mà anh đã nhanh một bước ngủ rồi, trên người chỉ đắp một chiếc mền mỏng, nhắm mắt lại giả bộ ngủ, nhưng hắn lại ném mấy bao cao su lên mặt Cổ Tư Hoành.
"Tự chọn một cái." Dạ Lãng mặc chiếc quần bó sát ngồi ở mép giường, hắn đưa lưng về phía Cổ Tư Hoành hút thuốc, bởi vì ở trên không mặc áo, vài giọt nước trên lưng chảy xuống đặc biệt mê người.
Cộng thêm ánh đèn lờ mờ, vách tường ố vàng, dần trở nên có chút thô tục, Cổ Tư Hoành theo bản năng nhìn nhìn chỗ giường dưới thân
Anh thật nghi ngờ không biết giường này có thể làm hay không
Anh nhìn thứ Dã Lang ném trên gối, vừa nhìn vừa hỏi: "Cậu làm sao có nhiều tiền như vậy, có tiền sao lại ở căn nhà này?"
"Tiền riêng, khẩn cấp mới dùng, cũng không nhiều, chỉ vậy thôi." Dã Lang khoa tay múa chân giơ hai ngón tay, chỉ có hai trăm vạn tiền tích góp mà thôi, thật sự không tính là nhiều.
"Tung Hào cũng có nhiều tiền vậy à?" Cổ Tư Hoành vừa nói vừa lấy bao cao su ở trên gối, cái nào cái nầy đều có gai, không cái nào bình thường......
"Anh chọn chưa, nếu không chọn được cái nào, tôi liền dùng từng cái một." Dã Lang ngậm thuốc lá, nghiêng đầu đánh giá Cổ Tư Hoành, thấy anh đắp chăn, hắn liền trực tiếp kéo ra.
Cổ Tư Hoành ngồi dậy, lấy tất cả bao cao su đưa cho hắn: "Vậy cậu dùng hết đi." anh nói Dã Lang muốn mang thì mang, anh thích cảm giác mãnh liệt một chút.
Dạ Lãng ngậm thuốc lá trong miệng, đưa cho Cổ Tư Hoành: "Cầm trước."
Cổ Tư Hoành nói: "Muốn tới liền nhanh lên." anh thúc giục Dã Lang, anh thấy hắn đúng là không muốn, anh ở chung với hắn lâu như vậy, cũng thấy hắn không có hứng thú với đàn ông.
Dã Lang nhìn chằm chằm anh gật đầu, anh cảm nhận được ánh mắt của hắn dần trở nên có chút âm trầm, lóe sáng như loài vật sống trong rừng vậy, nguy hiểm mà u ám khiến người ta sợ hãi theo từng chuyển động ánh mắt của hắn
Dã Lang không chút hoang mang kéo quần, liền ngồi trước mặt Cổ Tư Hoành, xé bao đưa cho anh: "Nhìn không thì có lợi gì, mang cho tôi mới đủ thành ý."
Cổ Tư Hoành tính động thân lại bị Dã Lang ấn xuống, duy trì tư thế nửa nằm, ngẩng đầu nói: "Giúp cậu mang lỡ cậu lại không được thì ch*ch làm sao?."
"Vậy anh tự nghĩ nên làm cách nào mới có thể giúp tôi mang lên." Dã Lang cúi đầu, gương mặt anh tuấn nhìn Cổ Tư Hoành, đáy mắt ẩn chứa ánh mắt cảnh cáo.
Hai người đều không có ý định nhận thua, có điều Cổ Tư Hoành có chút do dự, anh nhìn chằm chằm Dã Lang một lúc lâu, ánh mắt cả hai mạnh mẽ va chạm trong phòng tối.
Cổ Tư Hoành tự đuối lý, tự mình phạm sai lầm, liền dũng cảm gánh vác, anh đang chuẩn bị giúp Dã Lang mang lên, Dã Lang lại chậm rãi ngăn tay anh lại: "Anh đủ chưa?"
Cổ Tư Hoành chỉ cười cũng không nói gì, có chút ý vị sâu xa.
Dã Lang cúi xuống, tiến đến trước mặt anh, gắt gao nhìn: "Tôi hỏi anh nháo đủ chưa?" Ánh mắt hắn như thét ra băng tràn ngập sát khí khiến người ta không tự chủ phải rùng mình.
Cổ Tư Hoành tươi cười trên mặt cũng dần dần thu lại, anh lẳng lặng mà nhìn Dã Lang trong chốc lát, mới phun ra hai chữ: "Đủ rồi." Nhưng ngoại trừ làm tình, tạm thời anh vẫn chưa nghĩ ra biện pháp khác......
.