Tâm Can Bảo Bối Thế Tội Tổng Tài

Chương 36: Mùi của anh ta, không thể rửa sạch




“Đừng làm thế!” - Cô nắm lấy bộ âu phục trên người anh, vẻ mặt hoảng sợ.

Sở Hân Luật kia vẫn mặt lạnh như sơn, không để ý đến cô, trực tiếp ôm cô vào phòng tắm.

Không mất bao lâu, bên trong truyền đến tiếng thét chói tai của người phụ nữ, cùng âm thanh phản kháng, cuối cùng bất lực, yếu ớt rên rỉ, nức nở.

...

Sở Hân Luật đưa Quý Tiểu Nhiễm đã sớm ngất đi trở về phòng, không hề thương tiếc, ném cô lên giường lớn, lại lần nữa đè lên cô.

Quý Tiểu Nhiễm nửa tỉnh nửa mê nhưng bị đánh thức bởi nụ hôn thô bạo của anh ta.

Đôi môi cô truyền đến một trận đau nói, dường như đã bị anh ta cắn chảy máu.

Cô giơ bàn tay yếu ớt đẩy vai anh ta ra, miệng mờ mịt:

“Buông ra!”

Sở Hân Luật nắm tay cô, giơ lên ​​đỉnh đầu!

Trong phòng tắm, anh ta dường như không “ăn đủ” cô, trở lại phòng liền muốn tiếp tục.

Quý Tiểu Nhiễm không thể nhịn được nữa, không ngừng khóc, cuối cùng thì ngất đi. Không qua bao lâu thì lại bị anh ta làm cho tỉnh lại.

Đêm nay, cô không biết mình làm thế nào sống sót được, tóm lại, sống dậy luôn cực kỳ thống khổ, cảm nhận rõ ràng tất cả những gì anh làm với cô.

...

Ngày hôm sau.

Quý Tiểu Nhiễm nghiêng người, mở mắt, vừa vặn nhìn thẳng ra ngoài cửa sổ, ở đó hiện lên một mảng trắng tinh, trời đã rạng sáng rồi, rốt cục trời cũng chịu sáng. Loading...

Mỗi lần đến sáng sớm, anh ta đều sẽ rời đi.

Toàn thân cô bủn rủn, đem cơ thể lật qua, đổi tư thế.

Nhưng vừa cử động, đã thấy sau lưng một cảm giác cực nóng truyền tới, lại nghe cả hơi thở nặng nhọc của người đàn ông kia.

Cô sửng sốt, run run quay đầu lại, sắc mặt tái nhợt, Sở Hân Luật kia lại đang mở to mắt nhìn cô chằm chằm.

Ai có thể tưởng tượng được cảm giác kinh hoàng trong lòng Quý Tiểu Nhiễm lúc này ...

Người đàn ông này dường như cũng vừa mới tỉnh dậy, ánh mắt còn có chút mơ màng, buồn ngủ nhưng vẫn toát ra vẻ ớn lạnh, Quý Tiểu Nhiễm không nhịn được, bất giác sợ run người!

Cô giống như vừa va phải luồng điện đang phát ra từ người anh vậy, tức tốc né tránh.

Nhưng toàn thân cô đều đau nhức, hầu như không còn sức lực, vừa mới thoát ra, lại ngã xuống giường lần nữa, còn tuỳ tiện rơi vào người anh ta.

Giọng nói khàn khàn gợi cảm của anh truyền đến:

“Mới sáng sớm, đã muốn quyến rũ tôi sao?”

Quý Tiểu Nhiễm không biết thế nào, mặt đỏ bừng lên, nóng hừng hực, cô lập tức giận dữ, đáp:

“Ai quyến rũ anh. Đừng tự cho mình đắp vàng, buông ra!”

Cánh tay anh ta ôm chặt lấy thân thể gầy gò của cô, thay vì thả ra, anh lại nhích người cô lại gần, nóng không thể chịu nổi nói:

“Phụ nữ, phải ngoan, cô không thể chạy thoát tôi đâu.”

“Anh!” - Quý Tiểu Nhiễm đùng đùng nổi giận, nhưng không nói được lời nào!

Bất luận cô có nói gì, trước mặt tên đàn ông này, đều cũng không có tác dụng, tựa như trứng chọi đá thôi!

Bỗng nhiên, cơ thể cô bị anh ta đè xuống, thấy tư thế đó, trong lòng Quý Tiểu Nhiễm run lên:

“Anh muốn làm cái gì?”

Một tay anh ta nắm lấy cằm cô, lạnh lùng nói:

“Quý Tiểu Nhiễm, đừng chọc giận tôi.”

“Là do anh tự chuốc lấy thôi.” – Cô phản bác.

“Tôi thấy cô cũng thật là nóng nảy ah.” - Ngón tay mảnh khảnh của anh ta véo cằm cô, dùng sức bóp mạnh hơn, nói tiếp:

“Nên tiết chế lại một chút, ở trước mặt anh, đừng đùa với lửa.”

Quý Tiểu Nhiễm cười lạnh, mặc kệ anh, dứt khoát nhắm mắt lại, mắt không thấy tâm cũng được thanh thản.

Anh ta cúi đầu xuống, chiếm đoạt lấy cái miệng bướng bỉnh của cô.

Quý Tiểu Nhiễm bị người đàn ông này hôn, cau mày. Mới sáng sớm tỉnh dậy, lại bị một phen choáng váng đầu óc.

Anh ta không chút do dự, định lần nữa đoạt lấy cô!

Cô phản đối kịch liệt, anh ta lại nhân đó tiến công dữ dội, khiến cho cô đau đến chảy nước mắt.

Anh ta vẫn luôn như vậy, không hề nghĩ đến cảm xúc của cô, mỗi lần như thế, cũng đều vô cùng thô bạo.

Sáng sớm, lại phải chịu đựng thống khổ thật lâu…

…….

Quý Tiểu Nhiễm nghĩ rằng Sở Hân Luật phát tiết xong sẽ đi ngay, nhưng cô không ngờ rằng, sau khi giải quyết xong, anh ta còn đem cô đặt xuống bên cạnh, cưỡng ép ôm cô, rồi ngủ thiếp đi.

Quý Tiểu Nhiễm bị hành hạ đến sức cùng lực kiệt, ngủ thiếp đi vì quá mệt mỏi.

Đến khi mở mắt ra, trời đã là giữa trưa.

Lúc tỉnh lại, Sở Hân Luật đã không còn bên cạnh nữa, cô lập tức xuống giường, đi vào phòng tắm rửa.

Cô muốn đem mùi vị cùng hơi thở của anh ta đang ám trên người cô, tắm đến sạch sẽ.

Da thịt bị cô kỳ cọ đến tấy đỏ, nhưng trong nội tâm cô cũng hiểu rõ rằng, hương vị của anh ta, rửa kỹ đến đâu, cũng không thể trôi được. Cứ như thế, mãi mãi lưu lại trên người cô.

Vừa mới tắm xong, Quý Tiểu Nhiễm mặc bộ đồ ngủ bước ra, người hầu bưng bữa trưa đi vào:

“Quý tiểu thư, ăn cơm.”

Người hầu đặt bữa trưa lên bàn rồi rời đi.

Bụng Quý Tiểu Nhiễm cũng kêu lên rột rột, từ hôm qua đến giờ, sức lực đã bị hao mòn cùng cực, tên kia đúng là con dã thú, không biết mệt là gì.

Cô vừa định ăn cơm, đột nhiên, cửa lại bị mở ra, Sở Hân Luật bước vào, anh ta vẫn đang mặc bộ quần áo ở nhà màu xám, vẻ mặt cũng bớt lạnh lùng, hiền hoà hơn một chút.

Quý Tiểu Nhiễm có chút kinh ngạc:

“Sao anh còn ở đây?”

“Đây là nhà tôi, em hỏi vớ vẩn.”

“Chẳng lẽ anh không cần đến công ty sao, loại người như anh không phải lúc nào cũng bận rộn à?”

Quý Tiểu Nhiễm có ý không muốn nhìn thấy anh ta, cô ước gì anh ta có thể ra ngoài, đừng quay lại nữa.

“Tôi tự cho mình nghỉ ngơi một chút không được sao?” – Anh ta đến gần Quý Tiểu Nhiễm, liếc nhìn bữa trưa của cô, rồi nói:

“Ăn đi.”

Khỏi nói, vừa thấy Sở Hân Luật, cô đã thấy mình no nê luôn rồi, cái gì cũng không ăn vô, sau đó ngồi một bên không nói lời nào, cũng không đụng tới thức ăn.

Sở Hân Luật bước phía trước, nâng cằm cô lên:

“Xác định không ăn sao? Nếu không thì chút nữa, bị mệt chết thì làm sao?”

“Anh có ý gì?” - Quý Tiểu Nhiễm loáng tháng có dự cảm bất thường.

“Nói cho cô biết, tôi đang nghỉ ngơi, cho nên mỗi ngày tiếp theo đều sẽ ở nhà, ngày đêm hưởng thụ cô.”

“Anh bị điên hả?” - Quý Tiểu Nhiễm nổi trận lôi đình: “Anh coi tôi là thứ gì? Sở Hân Luật, anh cho rằng mình rất lợi hại đúng không? Không sợ chết trên giường sao?”

“Cô đang nghi ngờ thực lực của tôi sao!” - Anh dùng sức bóp mạnh cằm cô, bóp thật mạnh đến tấy đỏ.

Quý Tiểu Nhiễm cắn răng, căm hận nhìn chằm chằm anh ta:

“Tôi không có thời gian để nghi ngờ lực lực của một tên khốn như anh.”

“Cô đang mắng tôi sao?” – Anh nhíu nhíu mày.

“Đúng vậy. Tôi chính là đang mắng thẳng mặt anh đó, đồ khốn nạn, tôi không hề quen biết anh!” - Quý Tiểu Nhiễm chịu không nổi, nắm lấy tay anh ta, hất ra: “Đừng đụng vào tôi!”

“Không quen biết tôi? Ngủ nhiều quá làm cô mất trí rồi sao?” – Anh ta bất mãn, một tay đẩy cô xuống giường, “Nếu cô có gan, nói lại lần nữa xem, cô không quen biết tôi?”

"Sở Hân Luật, tôi vẫn luôn suy nghĩ rất kỹ, rốt cục tôi đã làm gì đắc tội với anh làm cho anh đối xử tàn nhẫn với tôi như vậy? Vẫn nghĩ không ra. Tôi chính là không hề quen biết anh. Trước đó chưa từng gặp anh lần nào, sao anh lại hận tôi như thế? Anh nói cho tôi biết được không? Để tôi chết cũng được chết rõ ràng chứ!”

Cô sắp không thể chịu đựng được nữa, nếu cứ tiếp tục như vậy, không biết mình sẽ bị thần kinh hay phát điên lên.

Sở Hân Luật nhếch môi, dùng ánh mắt sâu kín nhìn chằm chằm cô, hồi lâu cũng không đáp lại.